"Tớ..." Tôi vừa toan mở miệng nói, thì chuông cửa bỗng réo vang, liền sau đó là tiếng chìa khoá lạch cạch. Nhóm Niệm Từ đi cả rồi, tầm này là ai qua nhỉ.
Dè đâu từ cửa đi vào đầu tiên là Quan Siêu cùng vợ cậu ấy Tiểu Phàm, bám sát theo sau là Quách Tĩnh với Niệm Từ. Bọn họ đang gọi video call, vừa nhìn thấy bọn tôi, bèn cùng hai người là Khâu Hàng với Minh Vũ trên call đồng thanh cười ầm lên: "Sinh nhật vui vẻ."
Tôi đâm luống cuống, vội đẩy Tưởng Dực ra.
Không đẩy còn đỡ, giờ thì chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này, cả nhóm đứng đó mắt ai cũng loé lên vẻ xem trò vui. Tưởng Dực bị xô, miễn cưỡng đứng vững lại, ngoái đầu nhìn, mặt tôi vẫn còn hâm hấp nóng, lập tức trốn sau lưng cậu ấy.
Căn hộ im re mất một chốc.
Mấy cái người này đứng chỗ cửa, vẻ mặt từ hớn hở chuyển sang soi mói. Quan Siêu cười hehe: "Có phải bọn tớ đến không đúng lúc không thế? Hay bọn tớ đi vậy?" Tôi túm cái muôi định chọi hắn, bị Tưởng Dực nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cổ tay: "Làm dơ rồi mất công rửa."
Minh Vũ trong video call hỏi: "Sao thế? Sao không ai nhúc nhích gì vậy?"
Niệm Từ cầm điện thoại lên lại: "Không có gì, Doanh Tử trăm năm mới có lần xuống bếp, bọn tớ hoảng vía tí ấy mà." Quan Siêu tự nhiên như ở nhà, đổi giày thành dép xong bèn muốn đi vào bếp, bị Tưởng Dực đẩy ra.
"Sao còn không cho vào nữa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2551801/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.