Đàm Thu ngồi trên sofa lật tạp chí, trong phòng bếp Hoàng Vân Khánh rán cá giòn tan, dầu rán reo trong chảo, mùi thơm ơi là thơm. Từ ngoài cầu thang bỗng vẳng lại tiếng cười giỡn ríu rít của mấy cô cậu nhóc đương vừa tung tăng chân bước vừa tám luôn miệng.
Đàm Thu nhận ra tiếng lách cha lách chách của Hoàng Doanh Tử ngay giây đầu tiên, cũng chẳng khó lắm, vì hầu như chỉ mỗi con bé cất giọng, nói không ngừng nghỉ, trừ Niệm Từ thi thoảng đệm vào, Tưởng Dực cùng Trang Viễn chỉ phát ra tiếng chân bước, hoặc gấp gáp hoặc chậm rãi.
"Tuần sau cô dạy nhạc của tớ về rồi, Tưởng Dực thứ bảy bọn mình phải tới lớp ấy!"
Tiếng chân gấp gáp khựng mất một thoáng, sau đó dồn dập hẳn lên, hệt như vậy thì có thể trốn khỏi ngày cuối tuần bị đặt đâu ngồi đó.
"Này! Sao cậu không đáp tớ? Bài lần trước cô cho về cậu chưa tập gì hết ấy hả? Cuối học kỳ còn có đồng ca nữa đó, tới lúc đó cậu ít ra cũng học thuộc lời đi nha, không làm sao tớ hát được?"
Tưởng Dực vẫn không mở miệng, Trang Viễn ở bên cạnh hiền lành hỏi: "Bài nhạc cô cho về là "Người chăn cừu cô đơn" à?" "Không đâu nha, đó là bài tháng trước rồi ấy, bài tập mới là "Xén lông cừu"." Tưởng Dực "hứ" một tiếng: "Cô giáo thích cừu cái gì cũng cừu." Niệm Từ phụt ra cười.
Vừa lúc ấy, tiếng đập cửa vang lên, Hoàng Doanh Tử đánh tay lên cửa liền hồi: "Mẹ! Mẹ con về rồi, mẹ mở cửa!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2551765/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.