Thi đại học, cái gọi là "hơn mười năm đèn sách", bị mọi người quá xem trọng. Tô Khởi là người trong cuộc, nhưng lại không không có trải nghiệm gì quá sâu sắc. Ngoài việc phải kiểm tra kỹ càng trước khi vào phòng thi, thi xong phải ở lại ở trường mười lăm phút, thì có vẻ không khác mấy so với những lần thi trước. Tuy trước khi thi có chút căng thẳng, nhưng khi vào đến phòng thi thì không thấy gì nữa.
Hai ngày đó, trong lòng các bạn học đều biết rõ là thi xong không so đáp án, đợi đến khi thi xong môn cuối của ban Tự nhiên hoặc Xã hội, mới tụ lại thảo luận sôi nổi về mọi thứ.
Sau khi thi môn cuối cùng, phòng phát thanh bỗng mở bài《Giấc mơ ban đầu》, các thí sinh lập tức cười lớn.
Trong câu hát "Có thể vừa đi vừa ngâm nga khúc hát, bước từng bước nhẹ nhàng", Tô Khởi rời khỏi trường.
Bên ngoài cổng trường có vài phụ huynh đang chờ, không nhiều lắm. Nhóm bố mẹ hẻm Nam Giang không đến.
Lộ Tử Hạo nói: "Cảm giác nhẹ nhõm thật, nhưng cũng cảm thấy...... haiz."
Cậu không nói rõ được.
Ngày hôm sau, báo đăng đáp án chính thức, sáng sớm Lộ Tử Hạo đã đi mua báo để đối chiếu đáp án, cậu được 660 điểm, Tô Khởi khoảng 620 đến 630. Lâm Thanh không nói điểm cụ thể, chỉ nói cỡ bao nhiêu.
Bỏ báo xuống, ba người nhìn nhau, ngẩn người, không biết nên làm gì. Bỗng nhiên không cần học nữa, khiến cả nhóm bạn trẻ rất mơ mơ màng màng.
Lộ Tử Hạo nằm dài ra chiếu, lăn một cái, gào lên: "Đưa đề Toán cho tớ, tớ phải làm Toán!"
Lâm Thanh thở dài: "Thôi, tớ đi vẽ tranh đây."
Lộ Tử Hạo ngẩng đầu: "Đem giá vẽ của cậu đến đây. Tớ không muốn một mình, chán chết."
Vậy là Lâm Thanh dọn giá vẽ sang.
Tô Khởi và Lộ Tử Hạo ngồi trên chiếu hóng quạt gió, ăn dưa hấu, nhìn Lâm Thanh vẽ tranh, ăn không ở rỗi. Bây giờ họ không còn nặn bùn bắt ve như hồi bé nữa, nghỉ hè chán đến nỗi Tô Khởi chỉ muốn đi làm Toán.
Lộ Tử Hạo than thở: "Tớ nhớ Lý Phàm với Thuỷ Tạp quá."
Sau khi thi đại học xong, Lý Phong Nhiên ra nước ngoài. Lương Thuỷ vẫn còn trong kỳ huấn luyện. Tô Khởi cũng rất nhớ họ. Cô vốn tưởng rằng nghỉ hè sau khi thi đại học sẽ vui nhất, nào ngờ lại buồn chán nhất.
Cô vẫn chưa mua di động, trong nhà cũng không có máy tính. Vừa thi đại học xong, bạn học cũ giống như những hạt châu bị đứt rải rác khắp nơi.
Cuối tháng sáu, điểm thi ra lò. Tô Khởi tính điểm rất chuẩn, 635 điểm. Lộ Tử Hạo thì khiến mọi người giật cả mình, cậu được tận 689 điểm. Tối đó, hiệu trưởng gọi điện cho cậu – cậu đứng nhất toàn tỉnh, vượt qua cả bạn giỏi nhất của lớp chuyên.
Hôm đến trường điền nguyện vọng, thầy Lỗ nhìn hai người, cười đến mắt híp thành một đường thẳng. Ban đầu, nhờ một hành động thiện chí mà đã đem "học sinh có vấn đề" này đến lớp mình, kết quả được thưởng 50.000 tệ và vinh quang "Đào tạo học sinh xuất sắc".
Hai người đứng hạng nhất và ba trong lớp, Ngô Phi đứng nhì, được 646 điểm.
Lộ Tử Hạo đăng ký Thanh Hoa, Ngô Phi chọn Hoa Khoa, Tô Khởi điền Bắc Hàng. Họ điền nguyện vọng của mình rất nhẹ nhàng, còn những bạn khác thì vẫn còn rối rắm cân nhắc giữa nguyện vọng một và nguyện vọng hai, hoặc bỏ bớt một nguyện vọng an toàn, nên hỏi xin ý kiến thầy cô.
Tô Khởi đã mua di động nên trao đổi số điện thoại với mấy bạn cùng lớp, rồi lại lên QQ kết bạn với nhiều bạn bè hơn nữa, mọi người hẹn nhau nghỉ hè có rảnh thì đi chơi. Cô còn gửi thư cho Vương Y Y, nói mình đăng ký vào Bắc Hàng. Vương Y Y thì ra nước ngoài học, nói là Đại học Michigan ở Mỹ.
Trong tháng 7 ngồi chờ thông báo, ngoài thỉnh thoảng tụ tập với Lưu Duy Duy và vài bạn học, Tô Khởi chẳng có gì khác để làm. Vân Tây nhỏ xíu, không có quá nhiều thứ để giải trí. Điều càng khiến cô buồn hơn chính là hàng xóm lần lượt chuyển nhà, có cả nhà cô. Nhà lầu của Lương Thuỷ và Tô Khởi trong khu mới đã được xây xong, căn hộ chung cư của nhà Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh cũng đã trang hoàng xong, chỉ chờ hết hè là có thể vào ở.
Chỉ là, đến khi vào ở nhà mới thì họ đã vào đại học rồi.
Đầu tháng 8, thông báo được gửi đến. Cả bọn trẻ trong hẻm Nam Giang đều thi đậu, có cả Lý Phong Nhiên. Cậu đã đậu Học viện Âm nhạc Trung ương, nhưng thông báo trúng tuyển của trường Juilliard đã được gửi đến từ trước rồi.
Cuối cùng, Lý Phong Nhiên chọn Juilliard. Toàn bộ các bố các mẹ trong hẻm đều vui mừng khôn xiết.
Tháng 8 vừa đến, tụ tập ngày càng nhiều hơn nữa, Lâu lâu Tô Khởi ra ngoài chơi với bạn bè, thường là chỉ qua lại giữa quán net, KTV, leo núi hoặc phòng game. Thi đại học xong, được giải thoát khỏi tất cả gông xiềng và trói buộc, những bạn cùng lớp trước kia không thân lắm, bây giờ cũng chơi với nhau rất thân thiết. Mấy cặp yêu đương cũng nhiều. Mỗi lần tụ tập đều vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.
Nhưng mỗi lần đông người, cô sẽ lại hơi nhớ Lương Thuỷ.
Cô gọi điện thoại cho cậu: "Lớp trưởng nói thứ 3 tuần sau họp lớp đó, cậu có về được không á?"
Lương Thuỷ nói: "Để tớ xem có xin huấn luyện viên nghỉ được không."
Tô Khởi nói: "Cậu mà không về nữa, tớ sắp phải đến Bắc Kinh học rồi đó."
Khi cô nói lời này, trong lời nói chất chứa nỗi quyến luyến và hy vọng, khiến mặt cô đỏ bừng cả lên. Lương Thuỷ sao lại không hiểu những gì cô nói, im lặng một lúc thì nói: "Ừm, tớ về mà."
Cúp điện thoại, Tô Khởi ôm di động nóng hổi lăn một vòng trên chiếu. Mấy ngày tụ tập này, có vài bạn nam đối xử với cô cực kỳ nhiệt tình. Cô mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cầu nguyện rằng hoặc là mình suy nghĩ quá nhiều, hoặc là đừng ai mở miệng tỏ tình với mình, cô sợ ngại ngùng.
Cô mở di động, nhìn số điện thoại của Lương Thuỷ, mím môi —— Thuỷ Tạp, tớ sắp đi rồi đó, cậu còn chưa chịu tỏ tình với tớ nữa.
Đến thứ ba, cả lớp 12/13 họp lớp, ngay cả những bạn ở trên trấn cũng đến.
Lớp trưởng thu tiền lớp lần cuối cùng, bao trọn phòng game duy nhất ở Vân Tây. Một đám đã tốt nghiệp cấp 3 cầm giỏ đựng tiền xu chơi gắp thú, thi đua xe, đánh chuột đất, nhảy, "đánh bài", chơi đàn ghita, đánh trống,... chơi vô cùng vui vẻ.
Mấy thiếu niên chạy hối hả khắp phòng, những tràng cười vang lên từ đợt này đến đợt khác.
Tô Khởi và Ngô Phi thi ném bóng rổ. Cả nhóm bạn hò hét cổ vũ, đa số là con trai đứng vây xem, kêu to áp đảo: "Tô Khởi Tô Khởi!"
Tô Khởi đã từng học bóng rổ với Lương Thuỷ một thời gian, Ngô Phi cũng là một người thích chơi bóng rổ. Hai người tranh qua tranh lại, con số màu đỏ trên bảng tính thay đổi liên tục. 57 giây trôi qua, Tô Khởi chỉ còn một trái bóng cuối cùng.
Các bạn học kêu: "Cố lên!"
Tô Khởi lấy bóng ném vào một quả, lại ghi thêm một bàn nữa. Ngô Phi thế mà lại chậm hơn một bước, thời gian dừng ở một phút, Tô Khởi ném nhiều hơn một trái.
Cô nhảy cẫng lên, vỗ tay với những bạn bên cạnh. Ngô Phi cười cười lắc đầu, nói: "Chúc mừng."
[1] Từ tiếng Trung là承让 /chéng ràng/ (承 là nhận lấy/chịu ơn, 让 là nhường),dùng khi người thắng nói với người thua một cách khiêm tốn và lịch sự. Câu này được hiểu và dịch ra là "Trận đấu tuyệt lắm" (ý nói đấu một chín một mười),hoặc là "tôi cứ nghĩ mình thua rồi chứ", hoặc "bạn cũng rất giỏi". Mặc dù sát nghĩa tiếng Trung là "đã nhường rồi", nhưng người thắng nói câu này để tỏ thái độ khiêm tốn và ẩn ý động viên người thua, chứ không phải có ý là nhờ có đối phương nhường mới thắng / bản thân không xứng đáng với chiến thắng đó. Trong tiếng Trung họ cũng dùng từ này theo nghĩa mình giải thích ở trên chứ không theo sát nghĩa mặt chữ nha.
Xong bóng rổ thì cô chạy sang chơi đua xe. Di động trong túi quần vang lên, cô lập tức móc ra, lại là tin rác. Cô nhìn thời gian, chắc Lương Thuỷ sắp đến rồi. Cô tính hỏi cậu, nhưng lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng, nên không hỏi.
Lương Thuỷ cũng không liên lạc với Tô Khởi. Cậu hỏi Trình Dũng địa điểm, vừa xuống xe lửa thì đến phòng game ngay, muốn cho cô bất ngờ.
Trong phòng toàn là bạn cùng lớp, rất náo nhiệt.
Cậu tìm bóng dáng cô trong đám đông ở những máy chơi game đủ màu sắc, thấy ai quen thì gật đầu chào, trong lòng có chút căng thẳng không giải thích được. Liếc mắt một cái, cậu thấy một nhóm cả nam lẫn nữ đang đứng quanh máy nhảy —— trên máy nhảy, Tô Khởi và một bạn nam đang nhảy theo nhạc.
Lương Thuỷ đi về phía cô.
Tô Khởi xoay lưng về phía cậu, thoải mái tự tại đứng trên máy nhảy nghiên cứu điệu nhảy. Vẫn là tóc đuôi ngựa được cột cao, cùng chiếc áo sơ mi có cà vạt nhỏ và chiếc váy ngắn. Làn váy lay động, lộ ra đôi chân thon dài và cân xứng. Tư thế nhảy của cô cũng không quá quyến rũ, rất thong dong và tản mạn, nhưng lại khiến mọi người không dời mắt được.
Cô nhảy theo tiết tấu, bước trên dưới trái phải, trên màn hình không ngừng hiện ra chữ "perfect". Bạn nam bên cạnh nhảy không giỏi lắm, theo không kịp. Sau một loạt hàng màu đỏ xuất hiện, cậu ta chật vật, cười ha hả bước xuống.
Lương Thuỷ bước lên, nhảy theo mũi tên và âm nhạc trên màn hình. Tô Khởi quay đầu sang, vừa nhìn thấy là cậu thì bất ngờ đến trừng to hai mắt. Lương Thuỷ nhướng mày cười với cô, bỗng nhiên đi sang chỗ cô. Tô Khởi lập tức hiểu ngay, xoay người đổi sang vị trí của cậu. Hai người nhảy với nhau, lúc thì như tản bộ, lúc thì tiết tấu dồn dập, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Lương Thuỷ nhảy rất thoải mái, hai tay để trong túi quần, hai chân tuỳ ý giẫm lên phím nhảy, toát ra nét đẹp rất khác bình thường. Cậu nhảy khá tự nhiên và ung dung, lại nhẹ nhàng xoay người, đổi vị trí với Tô Khởi, tiếp tục nhảy.
Mấy bạn học vây xem đều tán tưởng không thôi.
Nhảy hết bài, máy nhảy hiện lên chữ "perfect!". Một tràng vỗ tay và reo hò vang lên.
Lương Thuỷ nhìn về phía Tô Khởi, chợt vươn tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng cười, nói: "Lại gặp nhau rồi."
Tim Tô Khởi bỗng dừng đập một nhịp. Chỉ là hơn một tháng không gặp thôi, mà như đã cách một năm rồi, nhưng rồi lại như chỉ mới trong một cái chớp mắt. Mặt cô đỏ bừng vì mới nhảy xong, đi xuống máy nhảy, nói: "Cậu đến hồi nào vậy, không thèm nói trước với tớ." Quở trách xong thì đánh vào cánh tay cậu.
Lương Thuỷ chịu một đòn nhỏ này của cô, trong lòng rất sung sướng, nói: "Muốn cho cậu bất ngờ."
(Editor: Dạo này Thuỷ Tạp ăn đập cũng thấy rất vui =))))
"Lần này đâu có giống lần trước, về lại luôn trong hôm nay đâu hả?" Tô Khởi nhíu mày, vừa hỏi xong, mặt chợt đỏ lên vì nghe thấy sự than vãn trong giọng nói của mình.
Khoé miệng Lương Thuỷ giương lên, khẻ hõi: "Cậu không muốn tớ về đó hả?"
Tô Khởi dời ánh mắt, lẩm bẩm: "Chạy tới chạy lui, không mệt sao...."
Lương Thuỷ nói: "Huấn luyện viên cho tớ nghỉ một tuần."
Ánh mắt Tô Khởi sáng lên, nhưng lại ảm đạm ngay sau: "Có mỗi một tuần."
Lương Thuỷ nói: "Mỗi ngày đều ở cạnh cậu, cậu đi đâu tớ đi đó, được rồi chứ gì."
Mặt Tô Khởi đỏ lên, rồi ngước cằm: "Thế còn được." Nói xong thì kéo cánh tay cậu, "Đi thôi, dắt tớ đi đua xe. Hồi nãy cậu không ở đây, tớ toàn thua thôi."
Ở chỗ đua xe, Trình Dũng đang bất khả chiến bại, lại một người khiêu chiến phải nhận thất bại. Mọi người vây xem hô hào kêu to.
Tô Khởi chạy tới ngồi lên xe, nói: "Tớ lại đến khiêu chiến đây."
Trình Dũng thấy Lương Thuỷ thì cười: "Có viện trợ rồi à?"
Lương Thuỷ hất cằm với cậu, xem như chào hỏi.
Hai người cho xu vào máy game, Tô Khởi quay đầu nhìn Lương Thuỷ: "Thuỷ Tạp, cậu phải giúp tớ thắng."
Lương Thuỷ gật đầu.
Ba hai một, xuất phát!
Tô Khởi nhấn mạnh ga, ô tô chạy băng băng, phía trước xuất hiện khúc cong, cô đang tính đánh tay lái thì Lương Thuỷ bỗng khom người, giữ bả vai cô, đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt vô lăng của cô, ngăn cô lại bằng cách xoay nhẹ vô lăng, ô tô đi qua khúc cua với tốc độ cao.
Cậu gần như ôm lấy Tô Khởi, mặt dán bên tai cô, trong đầu cô bỗng nhiên trống rỗng. Trên đường cao tốc lại xuất hiện khúc cong, cô đánh tay lái theo phản xạ. Lần này, Lương Thuỷ không giữ cô lại nữa mà nắm cả hai bàn tay cô, di chuyển xe ổn định sang trái sang phải, dọc theo sườn núi và hàng rào.
"Thả lỏng chân ga." Cậu thổi vào tai cô. Phía trước toàn là khúc cua, Tô Khởi nhanh chóng thả chân ga, rồi lại nghe cậu ra lệnh, "Nhấn ga."
Tô Khởi đạp chân ga. Tuy có Lương Thuỷ hỗ trợ, nhưng cô cứ luống cuống tay chân, đã đua đến vòng cuối cùng mà xe Trình Dũng vẫn còn ở phía trước, Tô Khởi vội la lên: "Sao giờ?"
Lương Thuỷ không nói gì, nhấc chân bước vào ngồi phía sau Tô Khởi. Tô Khởi chỉ cảm thấy cả người bị cậu ép về phía trước, được cậu bao bọc lại. Cậu duỗi nhẹ đôi chân dài của mình, đẩy chân cô ra khỏi bàn đạp.
Cả người Tô Khởi tê rần, dựa vào lồng ngực cậu, hai tay đặt trên vô lăng bị cậu nắm lấy, rong ruổi trên đường núi gập ghềnh hiểm trở. Cách lớp vải mỏng của quần áo mùa hè, cô cảm nhận được trái tim đang đập dữ dội của cậu. Trái tim cô cũng đập thình thịch, một nửa vì cậu, một nửa vì tốc độ chạy điên rồ này.
Cách vạch đích chỉ còn một đoạn đường cuối cùng, xe Trình Dũng đã gần ngay trước mắt. Tô Khởi chỉ cảm thấy Lương Thuỷ nắm tay mình thật chặt, đạp mạnh chân ga, tăng tốc xông lên đâm vào sườn xe của Trình Dũng. Xe Trình Dũng đột nhiên chệch đường, xe Tô Khởi cũng mất phương hướng, xoay một vòng điên cuồng tại chỗ, nhưng Lương Thuỷ nhanh chóng nắm chắc phương hướng, ổn định xe, tăng tốc vượt qua vạch đích.
Chữ "WIN!" xuất hiện trên màn hình, Tô Khởi hào hứng kêu to: "Thắng rồi!"
Lương Thuỷ nở nụ cười.
Cô kích động nhảy nhót tại chỗ một lát. Người cô nhảy lên nhảy xuống, chợt đụng hai chân của Lương Thuỷ nên ngồi phịch xuống đó. Lương Thuỷ sửng sốt, cả người đều cứng đờ. Tô Khởi cũng nhận ra mình quá suồng sã, nhanh chóng đứng dậy, dời mắt đi chỗ khác. Trình Dũng cười: "Chậc chậc chậc, tìm được chỗ dựa rồi nha."
Tô Khởi: "......."
Lương Thuỷ vẫn còn ngồi trên xe, trái tim đập liên hồi, tay vô thức xoa xoa vô lăng, liếc nhìn Tô Khởi một cái, rồi không nhìn nữa.
Lộ Tử Hạo đang đánh chuột đất ở cách đó không xa, bày ra dáng vẻ nhìn thấu sự đời, lắc đầu cười cười.
Mặt Tô Khởi vô cùng đỏ. Cô chạy vào toilet rửa tay.
Lưu Duy Duy đi theo vào, chọt vào eo cô một cái: "Tớ biết ngay mà, cái tên này, vừa thi xong một cái là yêu đương ngay luôn. Nhưng mà tốc độ cũng chậm quá đi, lớp tụi mình cũng phải năm sáu cặp rồi đó. Tớ còn tưởng cậu với Lương Thuỷ sẽ là cặp đầu tiên cơ."
Tô Khởi nói: "Đừng có nói bừa. Tớ với cậu ấy vẫn chưa....."
"Tưởng tớ mù hả? Mới nãy hai người ôm nhau rồi mà còn vẫn chưa gì? Đừng có ngại, hai người xứng đôi lắm, thật đó."
Tô Khởi nghe cô bạn nói thế thì lại âm thầm vui vẻ.
Cả nhóm chơi đến hơn 5 giờ chiều rồi đi tìm quán ăn, đặt mấy bàn lớn ăn cơm, rồi lại bao ba phòng KTV.
Đến lúc ca hát thì những học sinh ngày thường ngoan ngoãn đều "bộc lộ hết bản tính". Ngô Phi ít nói vậy mà lại hát rất hay. Lộ Tử Hạo, người chỉ lo học hành, lại hát tiếng Quảng Đông rất chuẩn. Vài bạn trước giờ im ỉm thì toàn là dân hát hay.
Ban đầu mọi người còn cho mỗi người tự chọn bài, lúc sau thì loạn hết cả lên, mặc kệ là bài gì, chỉ cần biết hát là giật micro.
Tô Khởi chọn bài《Ông già và biển cả》của Hải Minh Uy. Đến lượt mình, cô vui vẻ chạy đến chỗ hát. Lương Thuỷ, người đang nằm lười biếng trên sô pha, vươn cánh tay dài của mình tắt đi hai chiếc micro trên bàn, rồi cầm chặt trong tay.
(Editor: lại là bài ruột của mình mọi người ạ bài này hay lắm T___T hồi đó ai có chơi Hotstep bản Trung chắc biết bài này )) tên tiếng Trung là 老人与海)
Tô Khởi hát rất hay, hiếm khi có được một bài đơn ca nên mọi người đều ngồi nghe chăm chú. Một bạn nam hát hay ngứa tay ngứa chân, muốn hát theo nên tìm micro khắp nơi: "Micro đâu rồi?"
"Bên chỗ Lương Thuỷ."
Cậu ta sang đó lấy, Lương Thuỷ chỉ cười nhưng không đưa, đặt micro ở sau lưng. Đối phương hiểu ý cậu, cũng không giành nữa.
Đúng lúc đó, Tô Khởi hát đến đoạn cao trào, giọng cao vút: "Tình yêu của biển sâu quá đỗi, thời gian lại nông, trái tim yêu anh sao có thể mắc cạn...."
Cả phòng reo hò.
Ánh đèn đổi màu, Lương Thuỷ nhìn cô không chớp mắt, nhìn đến không không thể không cong khoé môi. Cậu nhìn một vòng xung quanh, lại bắt gặp ánh mắt của vài người khác cũng giống mình.
Lương Thuỷ quay đầu nhìn cậu, hai người hầu như chưa từng nói chuyện. Hai chàng trai nhìn nhau, Lương Thuỷ nói: "Ừm."
Ngô Phi hỏi: "Cậu ấy thích cậu không?"
Lương Thuỷ đáp: "Cậu thấy sao?"
Ngô Phi không nói gì, chỉ cười một lúc.
Tô Khởi hát xong, đám đông reo hò, Tô Khởi vui vẻ nhảy khỏi chỗ hát. Lúc này, Lương Thuỷ mới giao hai chiếc micro ra, để lên bàn.
Suốt hai ba tiếng, các bài của Lương Tĩnh Như, Thái Y Lâm, Châu Kiệt Luân, Lâm Tuấn Kiệt, Phan Vĩ Bá, Trương Thiều Hàm, S.H.E, Ngũ Nguyệt Thiên, Tôn Yến Tư, Phác Thụ,..... gần như đều được hát cả.
Trình Dũng đặt một thùng bia, triệu tập mọi người chơi "Nói thật hay Mạo hiểm".
Mọi người tạm thời không hát nữa, vây quanh bàn nước. Một mình Trình Dũng uống hết một chai, rồi xoay chai không, miệng chai chỉ vào Lộ Tử Hạo.
Lộ Tử Hạo nói: "Nói thật."
Trình Dũng hỏi: "Ngại quá đi, nhưng tao thật sự muốn hỏi tí, mày...."
Lộ Tử Hạo kêu: "Thích nữ!" Nói xong thì quăng một viên thạch trái cây vào mặt Trình Dũng, mọi người đều cười ha ha.
Tiếp theo là vài người chọn mạo hiểm, bí mật dần dần lộ ra. Cả lớp đều biết ai thích ai, ai thích thầm ai, nên sôi nổi quạt gió thêm củi, tạo ra mấy cơ hội nào là nắm tay, ôm, thậm chí là hôn. Càng chơi càng hăng, vài người đang hát cũng không hát nữa, toàn bộ đều tham gia.
Bạn học A xoay chai, chai chỉ vào Tô Khởi. Tô Khởi sợ nói thật nên chọn: "Mạo hiểm."
Bạn học A là bạn cùng phòng của Ngô Phi, chợt nói: "Vậy cậu ôm Ngô Phi một cái đi."
Tô Khởi lập tức bật cười thật to.
Lương Thuỷ không nói gì, lắc ly bia trước mặt, sắc vàng sóng sánh trong ly.
Tô Khởi cũng không ngại ngùng, thoải mái bước đến trước mặt Ngô Phi, cho cậu một cái ôm. Mọi người xung quanh "wow wow" ồn ào, Tô Khởi cười nói: "Bạn cùng bàn hai năm, cảm ơn cậu nha!"
Ngô Phi gật gật đầu, hơi hé môi, định nói gì đó nhưng lại không nói ra thành lời, hốc mắt ươn ướt, nhưng bị ánh đèn tối che đi.
Lương Thuỷ liếc nhìn cậu ta một cái, rồi không nhìn nữa.
Tô Khởi xoay chai bia, trúng Trương Dư Quả, Trương Dư Quả chọn mạo hiểm. Tô Khởi cũng không muốn cô ấy phải làm gì nên nói: "Vậy cậu uống một ly bia đi."
Một bạn nữ khác lên tiếng: "Đừng uống bia, chơi gì kích thích chút đi."
Mọi người cũng nói: "Đúng đúng đúng, kích thích hơn đi."
Tô Khởi còn chưa kịp mở miệng thì bạn nữ ban nãy đã nói: "Vậy cậu hôn Lương Thuỷ đi!"
Lúc này, cả phòng trở nên yên tĩnh ngay lập tức. Hôm nay chơi cả ngày rồi, chẳng ai bị đần cả. Tô Khởi còn ngồi ở đây đấy.
Lương Thuỷ không nói gì, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Bạn nữ đó nói: "Đã chơi thì phải chơi cho lớn chứ." Vài người "không có mắt" cũng ồn ào theo: "Hôn hôn hôn!"
Vậy mà Trương Dư Quả lại đứng dậy, nhìn Lương Thuỷ, hỏi thử: "Vậy tớ chơi nhé?"
Lương Thuỷ cười cười, còn đáp lại rất lịch sự: "Không được. Tôi có bạn nữ mình thích rồi, không chơi cái này được."
Tim Tô Khởi chợt "bùm" một cái, cuống quýt nhìn cậu, đúng lúc cậu cũng nhìn sang cô, hai ánh mắt đối diện nhau, Tô Khởi chỉ cảm thấy thế giới yên tĩnh đi một giây.
Cậu thu lại ánh mắt, nói: "Tôi uống ly này, xem như xong nhé."
Bạn nữ kia vốn là bạn của Trương Dư Quả, không vui lắm, nói: "Lại uống bia, chả có gì vui."
Lương Thuỷ cười nhàn nhạt: "Uống bia không vui, vậy uống một chai chắc là vui rồi?" Nói xong, cậu cúi người lấy một chai bia trong thùng ra, gõ lên bàn nước một cái. Nắp chai mở ra, cậu đặt miệng chai bên miệng, ngẩng đầu lên. Yết hầu của chàng trai trượt lên trượt xuống, uống hết cả chai bia.
Tô Khởi nghẹn họng nhìn cậu, trái tim thắt lại.
Xung quanh yên tĩnh được một giây thì mấy bạn nam ồn ào hô: "Vãi!!! Ngầu!!!"
Lương Thuỷ uống xong chai bia, đặt chai rỗng lên bàn, lấy mu bàn tay lau miệng, trên mặt viết bốn chữ "chuyện coi như xong".
Bạn nữ kia không nói gì nữa. Trương Dư Quả xoay cái chai, lần này chỉ vào Lương Thuỷ. Trong thâm tâm cô hy vọng Lương Thuỷ chọn mạo hiểm, nhưng cậu lại chọn nói thật.
Trương Dư Quả khô khốc hỏi: "Bạn nữ cậu thích......" Cô muốn hỏi thẳng tên, nhưng sau cùng chỉ là "có ở đây không?"
Lương Thuỷ nói rất dứt khoát: "Có."
Xung quanh lại bắt đầu ồn ào, Tô Khởi đỏ mặt. Trong lòng mọi người đều hiểu mà không nói ra.
Lương Thuỷ đáp xong thì xoay chai, lần này trúng Tô Khởi.
Trong ánh đèn tối mờ, ánh mắt Lương Thuỷ sáng quắt, nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Nói thật hay mạo hiểm?"
Tô Khởi đối diện với cái nhìn chăm chú của cậu, nhỏ giọng: "Mạo hiểm."
Cậu chậm rãi cười, nói: "Vậy qua đây ôm tớ chút."
"A!!!" Mọi người xung quanh bàn đều hét lên, có vài người suýt ngã ra sàn.
(Editor: tui cũng muốn hét chung aaaaaaaaaaaaaaaaaa)
Cả mặt và tai của Tô Khởi đều đỏ hết cả lên. Lương Thuỷ nhìn cô không chớp mắt, thúc giục: "Qua đây."
Cô mím môi, ngoan ngoãn đứng lên, đi đến bên cạnh cậu.
Cậu khẽ đứng dậy, mặt đỏ bừng, là do tác dụng của chai bia ban nãy. Cậu vươn hai tay về phía cô, cô bước đến, nhẹ nhàng ôm eo cậu, ngửi thấy mùi bia trên người cậu, nghe thấy trái tim trong lồng ngực cậu đang kêu vang.
Cậu vòng tay ôm lấy cô, đầu cúi xuống, nhích lại gần vầng trán cô. Có lẽ do cồn nên cằm và môi cậu rất nóng. Tô Khởi nhắm tịt hai mắt.
Xung quanh lại thét chói tai.
Nhưng không hiểu sau, trái tim cả hai lại im ắng.
Vài giây sau, họ buông nhau ra, tiếp tục trở về trò chơi.
Lúc gần 11 giờ, Trình Anh Anh gọi điện kêu Tô Khởi về nhà. Tô Khởi đành phải về trước, Lương Thuỷ và Lộ Tử Hạo về với cô.
Ba người gọi xe, Lộ Tử Hạo ngồi đằng trước, Tô Khởi và Lương Thuỷ ngồi đằng sau. Lương Thuỷ nhắm hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi, gương mặt ửng hồng, hô hấp hơi trầm.
Tô Khởi nghiêng người dựa vào lưng ghế, hỏi: "Cậu say rồi hả Thuỷ Tạp?"
"Không có." Cậu mở mắt ra, mu bàn tay đặt trên trán, nói, "Hồi nãy hơi chóng mặt, bây giờ đỡ rồi."
Tô Khởi "ò" một tiếng, không hỏi nữa.
Cậu đảo mắt, lẳng lặng nhìn sang cô, cô cũng đối diện trực tiếp với ánh mắt cậu. Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ chuyển động theo xe, thời gian bỗng chốc trở nên xa xăm.
"Lẽ ra lúc nãy cậu không nên uống chai bia đó, tớ thấy cậu——" Lộ Tử Hạo vừa xoay người ra sau, Tô Khởi và Lương Thuỷ dời mắt đi chỗ khác. Lộ Tử Hạo lặng lẽ giơ tay, "Tớ sai rồi, hai cậu cứ tiếp tục."
Tô Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, mở kính xe xuống, để gió đêm thổi tan cái nóng trên mặt.
Xe taxi dừng ở đê, ba người xuống xe. Lương Thuỷ đi ở phía sau, Lộ Tử Hạo chạy xuống sườn đồi nhanh như chớp: "Hai người nói chuyện đi, tớ về trước."
Tô Khởi: "......"
Lương Thuỷ bỏ hai tay vào túi quần, Tô Khởi cúi đầu, hai người đi chậm rì rì xuống sườn đồi. Gió sông thổi qua, ánh trăng như nước, ve sầu trong bụi cỏ kêu râm ran, hoa dành dành toả hương thơm ngát, an tĩnh ru người vào đêm hè.
Chưa ai nói câu nào cả, nhưng dường như lại có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Tô Khởi cũng dừng lại, không hiểu sao lại thấy căng thẳng, ngước mắt lên: "Hửm?"
Lương Thuỷ hơi hé miệng, cũng rất căng thẳng. Cậu nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, nhìn làn da trắng nõn dưới ánh trăng, chợt quên hết những con chữ mới vừa sắp xếp xong. Cậu cúi đầu, thất vọng cào đầu.
Tô Khởi nắm một bên váy, hỏi: "Cậu..... tính nói gì á?"
Lương Thuỷ đỏ mặt, cắn răng: "Ở bên cạnh tớ đi." Lời vừa thốt ra, cũng mặc kệ trái tim đang đập nhanh thế nào, cậu nhanh chóng nói thêm, "Tớ sẽ đối xử tốt với cậu. Thật đó. Sẽ mãi ở bên cạnh cậu. Tớ bảo đảm." Cậu nói rất lộn xộn, nghĩ ra được cái gì thì nói cái đó.
Tô Khởi chỉ cảm thấy máu sôi trào khắp người, nhưng ngoài mặt thì vẫn khá bình tĩnh, gật đầu, nói: "Được thôi."
Lương Thuỷ không ngờ cô lại trả lời dứt khoát như vậy nên ngẩn cả người, giây tiếp theo thì trái tim như thuỷ triều lên đến đỉnh cao nhất. Chỉ trong nháy mắt mà đã thay đổi thân phận, cậu cũng không biết nên phải làm gì, chỉ ổn định lại biểu cảm của mình, rồi chậm rãi đi cùng cô vào hẻm.
Cả hai trái tim đều sung sướng và kích động, nhưng vẫn im lặng đi đến cửa nhà Tô Khởi, rồi tạm biệt nhau.
Tô Khởi về đến nhà, mọi người trong nhà đều đã ngủ. Trình Anh Anh mơ mơ màng màng, nằm trên giường bảo cô uống ly chè đậu xanh.
Tô Khởi "dạ" một tiếng, ngồi ngẩn người trên sô pha. Lúc này cô mới nhận ra trái tim mình đập nhanh như trống, mặt nóng không chịu được, tay chân đều run lên vì hưng phấn.
Thế này..... là quen nhau rồi?
Lúc Lương Thuỷ về đến nhà, Khang Đề đã ngủ.
Cậu lên gác mái, không bật đèn, ngồi trong bóng đêm, trái tim trong lồng ngực đập vang dội. Cậu không kìm được mà cong khoé môi, im lặng mỉm cười, vừa cười vừa xấu hổ xoa xoa mặt. Dần dần, nụ cười càng lúc càng tươi hơn, không kìm chế nổi, cậu vùi đầu vào ghế sô pha lăn lộn, trái tim phấn khích đến nỗi không có chỗ phát tiết. Như thế chưa đủ, cậu lại chui lên giường, rồi lại đạp chân, rồi lại ôm chăn xoay vòng vòng, chôn đầu trong chăn cọ tới cọ lui, phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Nếu bây giờ không phải đêm khuya tĩnh lặng, chắc cậu đã gào rú lộng lộn lên rồi.
Chàng trai giống hệt một chú chó lớn đang phấn khích. Sau khi nằm trên giường lăn lộn quay cuồng một lúc, rốt cuộc cũng nằm thẳng lại, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim, nhưng vô ích.
Cậu ngây ngốc nhìn trần nhà. Bỗng nhiên, cậu bật dậy thật mạnh, nghĩ đến gì đó, lập tức móc di động ra nhắn tin cho Tô Khởi: "Ra ngoài, đầu hẻm."
Tô Khởi vừa mở tin nhắn ra xem thì đã nghe thấy tiếng chạy rất nhanh của Lương Thuỷ ngoài cửa sổ vọng đến. Cô như đứng đống lửa như ngồi đống than, lén nhìn vào trong phòng Trình Anh Anh, rồi rón ra rón rén đi đến cửa nhà, cẩn thận chuồn ra ngoài, để cửa khép hờ rồi lập tức chạy ra.
Lương Thuỷ đang đứng dưới gốc cây dâu đợi cô, một bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đang dự tính gì đó.
Tô Khởi chạy tới, nhỏ giọng: "Sao á?"
Đôi mắt chàng trai vừa đen vừa sáng, nhìn cô chăm chú, nói: "Tớ mới nhớ ra, quên mất một việc rồi."
"Việc gì vậy?"
Lương Thuỷ kéo cổ tay cô đến gần mình, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô. Hô hấp của Tô Khởi cứng lại, gò má bỗng chốc nóng lên. Cô ngớ người nhìn cậu hồi lâu, chợt ngượng ngùng che miệng lại, quay đầu sang chỗ khác, cười đến mi mắt cong cong.
Nụ hôn của cậu rất non nớt, chỉ là khẽ vuốt ve môi cô, không có hành động dư thừa. Cánh môi chàng trai mềm mại, nóng bỏng, hôn cô rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Tô Khởi chỉ cảm thấy trái tim xoắt tít cả lại, cả người căng chặt. Cô nhón chân, run rẩy trong lòng cậu, tê dại như muốn vỡ vụn. Chàng trai thở mạnh, hơi thở quanh quẩn bên cô, hơi ấm tựa như tiến vào lòng cô. Cô say mê trong hơi thở của cậu, không thể kiềm chế mà sa vào đó. Cả người cô run rẩy, trái tim lấp đầy vui sướng, phình to lên như muốn nổ tung ra ngoài.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô lén mở mắt, nhìn thấy lông mi đang rũ xuống, thấy lỗ tai cậu đỏ bừng. Cô nghĩ, chắc cô cũng giống vậy.
Thì ra, đây chính là hôn người mình thích. Thật là...... hạnh phúc quá đi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]