Nga gật đầu đồng tình, suy nghĩ một hồi rồi nói - Hay mày cứ nói là môi trường không tốt, giám đốc không công nhận năng lực giấy, căng thẳng quá nên muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng gần tết rồi, bố mẹ chắc sẽ không nghi hoặc gì đâu.
Thảo im lặng, nhìn chằm chằm lên trần nhà, có lẽ Nga nói đúng, cô cũng muốn tìm hiểu về mối quan hệ của bố mình và mẹ Mẫn, nếu đó là sự thật thì cũng phải mạnh mẽ mà đối mặt thôi.
Thảo quyết định tối ngày mai sẽ lên xe về quê một thời gian, có thể sau tết sẽ vào lại, hoặc đến khi nào bản thân đủ tự tin có thể đối mặt với Mẫn. Cô dặn Nga không được nói cho ai, kể cả Phúc, muốn lẳng lặng mà rời khỏi thành phố này.
Mẫn tan làm lại đến trước cổng chung cư của Thảo, ngồi trông ngóng phía xa, lần này anh đi một chiếc xe khác, để không bị nhận ra, dù không thể gặp được Thảo, cảm giác ở gần cô cũng làm anh cảm thấy dễ thở hơn một chút. Khoảng nửa tiếng sau thì quả thật anh đã nhìn thấy Thảo, nụ cười chưa kịp nở ra đã tắt ngụm khi thấy cô kéo theo chiếc vali, cô muốn rời bỏ anh sao, Mẫn vội vàng mở cửa xe chạy tới, Thảo đang cầm điện thoại gọi
taxi thì bị Mẫn nắm lấy cánh tay.
- Em muốn đi đâu?
Thảo không nghĩ đã ăn mặc kín mít như này mà Mẫn vẫn có thể nhận ra, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của anh, trái tim xót xa vô cùng, cô đã nhớ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mui-huong-me-hoac/1020471/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.