Thảo đi đến tủ lạnh lấy ra hộp thịt bò băm sẵn và ít cà chua, cô muốn nấu mì ý cho anh, giờ mà nấu cơm thì biết đến bao giờ mới được ăn, món này là món cô có thể làm nhanh nhất rồi. Mẫn đi đến bàn ăn chống cằm quan sát từng hành động của Thảo, gương mặt tỏ ra mong đợi, cứ mỗi lần nhìn Thảo có mặt trong căn bếp là Mẫn cảm thấy ấm áp đến lạ, chắc vì đã xa mẹ quá lâu, không còn được ngồi đợi ai đứng trong bếp nấu cho mình ăn nữa nên mỗi lần nhìn thấy Thảo như vậy cảm giác thân thuộc lại ùa về.
- Xong rồi đây!
Thảo từ từ bưng đến một dĩa mì nóng hổi trước mặt anh, hương thơm cùng làn khói thoảng lên mũi, bày biện cũng khá bắt mắt đấy nhưng không biết mùi vị sẽ như thế nào thôi, Mẫn cầm đũa gắp một miếng lên miệng, anh chậm rãi nhai, nhìn Thảo mỉm cười rồi gật gật đầu.
- Anh biết em đã bỏ gì vào nên nó mới ngon không?
Mẫn nghiêng đầu nghi hoặc, đây không phải những gia vị bình thường sao.
Thảo đặt hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn
anh - Tình yêu của em đó!
Mẫn phì cười suýt thì sặc lên cả mũi, sự sến sẩm đột ngột của Thảo khiến anh khá bất ngờ, Thảo rất khi buông ra những lời nói hoa mỹ nên anh mới không nghĩ theo chiều hướng này, anh xoa đầu Thảo nói
- Vậy anh phải ăn hết mới được!
Thảo mỉm cười tự mãn, thật may vì nó hợp khẩu vị của anh, tuy Thảo không giỏi nấu ăn bằng Nga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mui-huong-me-hoac/1020457/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.