Sau khi anh đi Nga khẽ mở mắt, vì giữ chút tự trọng cho bản thân nên cô mới nói như vậy, cô biết thế nào anh cũng sẽ nói câu xin lỗi, và cô không muốn nghe điều đó, nên để anh nghĩ đây là ham muốn của cô, anh không cần bận tâm, như vậy sẽ anh sẽ không cảm thấy áy náy mà khó xử, cô cũng có thể tỏ ra bình thường trước mặt anh.
La Thái Mẫn và Ngọc Anh ngồi trên tầng 3 của một quán cà phê, không gian quán khá yên tĩnh, mọi vật bên trong đều được trang trí một cách mộc mạc, tạo cho người ta cảm giác yên bình. Khi hai người bước vào, vẻ đẹp hoàn mỹ được đặt cạnh nhau như phát ra vầng sáng mê hoặc, khiến cho vài vị khách và nhân viên ngồi bên trong không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ. La Thái Mẫn ngồi vắt chéo chân, với thói quen gõ từng nhịp tay lên bàn, anh tỏ ra lãnh đạm, qua lớp kính hướng ánh mắt ra ngoài bầu trời xanh.
Ngọc Anh nhìn vẻ lạnh lùng của Mẫn, cô hiểu lí do anh hẹn mình ra đây là gì, cô cũng nhìn ra ngoài không gian rộng lớn ấy khẽ nhếch mép cười, nụ cười có chút chua chát. Cô biết trái tim La Thái Mẫn chưa hề có hình bóng cô, những ngày cả hai gặp mặt nhau cũng chỉ để che mắt người lớn, chưa một lần Mẫn nhắc đến chuyện tình cảm, chuyện kết hôn càng không. Ngọc Anh cảm thấy có chút tủi thân, ngoài kia bao nhiêu người đàn ông chỉ mong được cùng cô uống một tách cà phê,
cùng dạo phố, sẵn sàng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mui-huong-me-hoac/1020446/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.