Thảo bên này vẫn vui vẻ nói chuyện với Nga, Nga chợt thấy vẻ trầm tư của Tuấn anh thì xua xua tay trước mặt anh.
- Anh sao thế? Thảo theo hành động của Nga mà đưa ánh
mắt nhìn về phía anh, Tuấn Anh tưởng rằng Thảo không biết việc Mẫn xuất hiện trong nhà hàng này nên mỉm cười lảng tránh, không muốn cô phải bận tâm, anh cầm chai rượu vang rót cho mọi người.
- À anh đang nghĩ đến cách điều chế ra hương vị loại rượu này ấy mà, nào mọi người nâng ly đi.
Thảo và Nga đã uống khá nhiều, cả hai đều có nỗi niềm riêng nên mượn rượu giải sầu, tuy là giữa trưa mà cũng có thể uống nhiều như thế, Tuấn Anh và Phúc lại phải vất vả đưa hai cô về nhà. Nga còn tỉnh táo hơn chút, thấy Thảo cũng uống nhiều như vậy là biết bạn mình có chuyện không vui, cô ôm Thảo vào lòng, vỗ về như yêu thương một đứa con bé bỏng, Phúc ngồi bên cạnh cũng nhìn Thảo với ánh mắt thương cảm, Phúc tự hỏi Thảo có biết con đường mình đi nó khó khăn như thế nào không mà vẫn nhất quyết lao vào, sẽ còn không ít lần phải chịu tổn thương thế này nữa, Thảo có thể vượt qua được hay không. Giờ mỗi đứa đều đã trưởng thành hết rồi, sẽ có lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình, Phúc không thể đưa ra lời khuyên hay ngăn cản, chỉ mong những gì Thảo chọn sẽ có kết cục tốt đẹp, La Thái Mẫn sẽ không để Thảo phải chịu thêm đau khổ.
Sau khi đưa Thảo vào phòng nghỉ ngơi, Nga mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mui-huong-me-hoac/1020444/chuong-137.html