“Tất thảy hơi ấm trong lòng em, có hóa thành gió cũng chẳng dám gặp Người. Nỗi lòng của em, thoát thành mây khói, rơi xuống thành mưa, cũng chẳng nỡ xối Người ướt.” Lục Trường Đình x Thẩm Lệ: Chuyện hồi cấp ba từ nhiều góc nhìn. Hướng dẫn dùng bữa: Tính cách của Thẩm Tiểu Lệ hồi học cấp ba rất nhút nhát và tự ti, trong chính văn tôi đã đề cập rất nhiều lần rồi nhen! Chapter 1 Đỗ Hành ra sân nghỉ ngơi, ngửa cổ tu nửa chai nước, vén vạt áo lên lau mồ hôi, liếc nhanh tầm mắt qua nhóm người túm tụm lại xem bóng. Đúng như dự đoán, cậu bạn lại trông thấy bạn cùng bàn mới của mình – Thẩm Lệ, tay cầm một chai nước khoáng như bao lần. Trước giờ Đỗ Hành khá quen mặt Thẩm Lệ, không phải bởi vì học cùng lớp, gặp nhau hằng ngày, mà là do lúc nào cậu bạn cũng thấy Thẩm Lệ ở sân bóng rổ. Cậu bạn cùng bàn mới này ấy hả, nhiều lúc cảm giác như cậu chẳng tồn tại trong lớp, tính cách thì hướng nội quá đâm ra lầm lì. Rõ ràng là thành tích tốt, bộ dạng cũng hơn khối người, vậy mà cứ cúi gằm mặt rặt vẻ nhát gan với tự ti; lúc giáo viên giảng bài goi tên trả lời câu hỏi còn đỏ mặt cho được. Đỗ Hành có ấn tượng sâu về cậu như vậy cũng bởi luôn thấy mặt cậu ở sân bóng rổ, thành bạn cùng bàn rồi càng khó tránh khỏi chú ý đến nhiều hơn. Năm mười một chia lớp tự nhiên và xã hội, đa số đám chọn tự nhiên ở lại lớp cũ nên sau khi khai giảng hai đứa thành bạn cùng bàn. Đến giờ đã hơn một tháng, mấy lời mà cậu bạn với Thẩm Lệ hay trao đổi cũng chỉ gồm “Giáo viên đến thì gọi tôi tiếng” và “Chép bài tập về nhà hộ tôi cái nhá, cảm ơn nhiều!”. Nhạt nhẽo thực sự. Cơ mà gần đây Đỗ Hành phát hiện ra một chuyện rất chi là thú vị. Mới đầu cậu bạn cứ tưởng Thẩm Lệ thích bóng rổ, nhưng lại chưa từng thấy Thẩm Lệ chơi bóng; hơn nữa trong giờ thể dục, đám con trai cùng lớp chơi bóng rõ nhiệt huyết, Thẩm Lệ cũng đâu nhìn nhiều… Cộng thêm bình thường lúc ở trường rất hay tình cờ gặp, gần như dịp nào tụ tập chơi với đám lớp 13 cũng thấy, thế là Đỗ Hành dần nhận ra chỗ nào đó sai sai. Lúc xem bóng rổ, Thẩm Lệ luôn cầm chai nước trong tay; trên đường về lớp học vẫn theo chân đám cậu ở khoảng cách chừng mực. Đôi lần cậu bạn tám chuyện với bọn lớp 13 trên hành lang, cũng để ý thấy Thẩm Lệ len lén nhìn về bên này; còn gấp sao may mắn, viết cả chữ ở mặt trong giấy màu sặc sỡ hệt như con gái nhà ai. Tuy Đỗ Hành chưa từng ngó xem Thẩm Lệ viết gì, Thẩm Lệ cũng tránh cậu bạn, nhưng giấu giấu diếm diếm gấp sao may mắn thì chẳng phải càng có vấn đề hơn à… Đỗ Hành bắt đầu suy xét và phỏng đoán vô căn cứ rồi chốt đáp án. Thẩm Lệ đang tia Lục Trường Đình. Thực ra đáp án này không khó để đoán ra. Trong đám nam sinh chúng bạn, người điển trai nhất, thành tích giỏi giang nhất, chơi bóng rổ đỉnh nhất, là Lục Trường Đình. Càng chưa bàn đến chuyện ngay từ khi sinh ra Lục Trường Đình đã chiến thắng ở vạch đích, là ánh trăng được chúng sao ngưỡng vọng. Ánh trăng lóa mắt là thế, chỉ cần Thẩm Lệ không mù, cậu sẽ chẳng thèm nghía sao xa bên cạnh. Còn cả đại hội thể thao vừa kết thúc mấy hôm trước nữa, lúc Lục Trường Đình chạy ba nghìn mét, trạm phát thanh trường trên bục chủ trì chỉ đọc mỗi bản thảo cổ vũ Lục Trường Đình; cái giọng đấy không phải Thẩm Lệ thì ai vào đây nữa? Mười bảy, mười tám đương độ tuổi Dopamine tiết nhiều, chưa kiềm chế được hoóc-môn, thanh niên thiếu nữ tơ tưởng yêu đương là chuyện rất bình thường. Phát hiện ra tâm tư của Thẩm Lệ rồi, Đỗ Hành cũng chẳng thấy có gì mấy, chỉ nghĩ Thẩm Lệ ngốc ghê, chép bài tập về nhà hộ cậu cả tháng trời rồi mà chẳng đề cập nửa chữ đến cái cầu nối tới chỗ Lục Trường Đình rành rành trước mắt là cậu đây. Rõ ràng có thể mượn tay cậu bạn đưa nước qua một cách dễ dàng, thế mà chẳng bao giờ làm; dòm như muốn cầm chai nước kia trong tay đến tận khi trời hoang đất héo vậy. Đỗ Hành ngoái đầu liếc Lục Trường Đình trên sân, chàng trai với vóc người cao thẳng đang đứng ở vạch ba điểm, có người chặn bóng, chàng trai bèn làm động tác giả, sau đó nhẹ nhàng bật nhảy ném bóng, tiếng bóng va vào vành bóng rổ vang lên. Bóng vào rổ xong, chàng trai hếch cằm cười với người chặn bóng, đắc ý là rõ, cũng đẹp trai chết đi được. Đỗ Hành nhìn đống chai nước khoáng để bừa cạnh chân mình, chai nhiều nhất chỉ dư một nửa, chai thì một ngụm còn thiếu, đều không đủ giải khát. Đỗ Hành toét mắt vẫn không biết chai của Lục Trường Đình đâu, đám con trai ít khi để ý mấy cái này, cứ chọn bừa mà uống, chẳng chê ai với ai; chỉ sợ bạn cùng bàn cậu còn nhớ rõ Lục Trường Đình từng uống chai nào hơn cả chính bản thân người ta. Cậu bạn vặn nắp chai uống thêm một ngụm đến gần hết nước xong mới đi về phía Thẩm Lệ đứng cạnh sân. “Bạn cùng bàn à.” Đỗ Hành lắc cái chai không, lời ít ý nhiều, “Nước.” Thẩm Lệ sững sờ một chốc, sau đó vội đưa chai nước trong tay cho cậu bạn. Đỗ Hành khép ngón trỏ và ngón giữa lại đưa lên trước trán đánh cái chào: “Mơn nhá.” Tụi chơi bóng chung thân nhau, không so đo tiểu tiết, mấy đứa lần lượt ra sân nghỉ ngơi uống nước rồi vào sân tiếp tục. Lục Trường Đình ném một quả ba điểm tuyệt cú mèo, chàng trai giơ tay lên lau mồ hôi trên trán giữa tiếng hoan hô, sau đó đưa tay ra hiệu ra sân nghỉ ngơi.
Đỗ Hành quay lại, tiện tay tâng chai nước trong tay cho bạn mình. Lục Trường Đình cũng không khách sáo, vặn nắp tu ừng ực. Tầm mắt Đỗ Hành xuyên qua đám đông, dừng lại chỗ Thẩm Lệ. Bạn cùng bàn cậu vẫn luôn chú ý đến Lục Trường Đình, không lệch đi đâu được. Trông thấy Lục Trường Đình uống nước mình mua thì ai đó ngây ngẩn cả người, thoáng chốc khuôn mặt lẫn đôi tai đều đỏ ửng. Cái bộ dạng kia giống hệt như lúc đột nhiên bị giáo viên gọi tên đặt câu hỏi. Số người muốn đưa nước cho Lục Trường Đình chưa bao giờ là số ít. Cho dù Lục Trường Đình không nhận nước của người khác, tấm lòng hướng về trăng sáng của các cô gái vẫn chẳng hề nguội lạnh. Giờ Đỗ Hành chen ngang một cách mất lịch sự, thận trọng trao trái tim Thẩm Lệ đến trong tay bạn mình. Chẳng người hay biết. Chỉ khi ánh mắt chẳng rõ là cười hay không của Đỗ Hành và ánh mắt Thẩm Lệ chạm nhau, cậu bạn cùng bàn mới cuống quýt cúi gằm đầu xuống, thế rồi lại từ từ ngẩng lên, nở nụ cười mang vẻ cảm kích với Đỗ Hành. Trông đáng yêu tệ. Cũng khiến người ta xót xa. Giây phút này, trái tim Đỗ Hành nảy sinh thứ gọi là tình thương của người cha già. Kỳ quái ghê. Cậu bạn nghĩ, chắc chắn tên nhát gan Thẩm Lệ kia không biết mình cười đẹp nhường nào, nên mới tự ti đến vậy. — Chapter 2 Giờ tự học buổi tối, Thẩm Lệ hoàn thành bài tập trên lớp, sau đó chủ động giúp Đỗ Hành chép hết bài tập về nhà. Thực ra thành tích của Đỗ Hành khá ổn, mỗi tội tiết ngoài giờ cứ chơi suốt, đến giờ tự học tối hay chuồn ra chơi bóng, ăn đêm nên mới suốt ngày ném bài tập về nhà cho Thẩm Lệ. Thẩm Lệ không từ chối, nhưng chủ động ôm việc như hôm nay là lần đầu tiên. Đỗ Hành tự hiểu ngầm vì chai nước nọ, chẳng nghĩ nhiều nữa, yên tâm tót đi ăn vặt đêm. Lúc về, cậu bạn tiện mua cho Thẩm Lệ suất mì xào. Thẩm Lệ đã làm xong bài tập về nhà, giờ đang ôn tập bài trên lớp thì bỗng có một suất mì xào nóng hôi hổi đặt xuống trước mặt. Hương thơm đồ ăn gần như lan tỏa theo gió quanh lớp ngay lập tức, mãi Thẩm Lệ mới chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Đỗ Hành. “Không cần cảm ơn.” Đỗ Hành kéo ghế ngồi xuống, còn rất chi là chu đáo lật ngược sách trong cái chặn sách xuống che cho Thẩm Lệ, “Ngơ ra làm gì, nhân lúc nóng thì ăn nhanh đi. Mì xào nhà này ngon số dách đấy.” Thẩm Lệ hạ mi mắt nhìn mì xào đang bốc hơi nóng, hỏi nhỏ: “Chắc cậu biết rồi nhỉ.” Thực ra Thẩm Lệ có hơi căng thẳng, còn thấy hơi… khó lòng chịu nổi. Trước giờ bạn nhỏ luôn nhạy cảm và hay nghĩ ngợi, tâm sự cứ giấu miết, được dịp chủ động mở lời thế này gần như đã tiêu hao hết sạch dũng khí của cậu. Thẩm Lệ hơi luống cuống, nghĩ bụng Đỗ Hành biết rồi, Đỗ Hành với Lục Trường Đình còn thân, nếu Đỗ Hành nói cho Lục Trường Đình… Phải làm sao đây… Cậu ấy sẽ ghét mình… sẽ cảm thấy mình ghê tởm mất… Đống suy nghĩ loạn cào cào như đang trên bờ vực mất khống chế kia được một câu của Đỗ Hành tóm lại. “Tôi đoán ra đó.” Đỗ Hành bảo, “Ông yên tâm, tôi không nói với người khác đâu.” Thẩm Lệ quay qua dòm cậu bạn, đôi con ngươi đờ đẫn dần có tiêu điểm ấy như thể vòng nước xoáy hun hút chầm chậm tụ lại giữa mặt biển yên ả, cuốn người ta hãm vào tận sâu trong đó. Đỗ Hành trông ánh mắt kia mà lòng tan chảy, vươn tay vỗ vai cậu bạn nhỏ: “Thẩm Tiểu Lệ, chẳng sao hết cả.” “Thích một người không phải là mua dây buộc mình, ông nên phá kén thành bướm mới đúng.” Lần đầu tiên Thẩm Lệ nghe cậu bạn nói được một lời triết lý như thế bèn sững sờ một chốc, đủ những suy nghĩ trong đầu cũng tạm ngừng. Song, Đỗ Hành đẹp trai chưa được ba giây, nói xong đã gãi đầu cười ngại: “Câu đấy là của cô giáo dạy tôi Văn hồi cấp hai ấy mà. Hồi đó tôi thích thầm bạn cùng bàn, thành tích đi xuống dã man nên bị cô gọi vào văn phòng răn dạy một thôi một hồi mới tự chỉnh đốn lại.” Ánh mắt Thẩm Lệ nhìn cậu bạn nó hơi lạ kỳ, Đỗ Hành hiểu ra trong phút chốc, vội vàng giải thích: “Bàn cùng bàn hồi cấp hai của tôi là nữ à nha.” Trái tim rối thành một nùi cả buổi tối của Thẩm Lệ dần về chỗ cũ, cậu bạn nhỏ khẽ cười với Đỗ Hành, nhỏ nhẻ nói: “Cảm ơn nhé.” “Muốn cảm ơn tôi thật.” Đỗ Hành tiếp, “Về sau cũng mang nước cho tôi nhen.” Đây nào phải lời cảm ơn, rõ ràng là để đưa nước mà Thẩm Lệ không dám, cũng không làm được theo đường “chính ngạch”… Đôi mắt Thẩm Lệ sáng lên, lấp lánh ánh cười, khuôn mặt trở nên có sức sống và hoạt bát hơn hẳn: “Được, tôi nhớ rồi đó.”
Đỗ Hành nhìn cậu bạn cười, ngẩn ngơ nghĩ bâng quơ, giả dụ tính cách Thẩm Lệ không hướng nội và nhát gan, giả dụ Lục Trường Đình bắt gặp nụ cười của Thẩm Lệ, có lẽ… Ý nghĩ nọ bị cậu ngắt lại ngay lập tức. Lục Trường Đình con nhà dòng dõi danh giá, giáo dưỡng tốt, phẩm hạnh đoan chính, tính nết ngay thật, sôi nổi, là con người sinh trưởng hướng về ánh sáng. Thẩm Lệ… Thẩm Lệ chẳng ở nơi đôi mắt nọ hướng đến, cũng khó lòng lọt vào tầm mắt người ta. — Chapter 3 Trường có một vườn trồng cây cảnh nhỏ vừa vên tĩnh vừa vắng người ở phía sau khu dạy học. Trên tường gạch đằng sau đó leo đầy lá cây sắc đỏ đậm của một loài thuộc chi Trinh đằng, làm bật lên vẻ sinh trưởng hoang dại của cây cỏ nơi đây. Giữa trời thu xơ xác, thế mà vẫn cho người ta cảm giác sức sống đang tràn trề. Thời tiết đã dần chuyển lạnh, trời thu cao và trong xanh. Buổi chiều lúc tan học, Lục Trường Đình hiếm khi không đi chơi bóng mà ra vườn cây nhỏ sau khu dạy học một mình. Nói là nhỏ, thực ra cũng rộng phết; cứ cách một đoạn lại có ghế dài, nào đôi tình nhân hò hẹn, nào người đọc sách học hành, chẳng ai làm phiền đến ai. Cây cổ thụ cao to, cành lá sum xuê đứng gác yên ả trên mảnh đất vắng lặng. Thi thoảng có tiếng mèo kêu ngân nga, chúng theo gió tản khắp chốn, làm người ta chẳng nhận ra cho được mèo chốn ở nơi nao. Thẩm Lệ nối bước Lục Trường Đình vào vườn cây nhỏ, tìm vị trí cách Lục Trường Đình vừa đủ để ngắm người ta như chú ngựa quen đường cũ rồi ngồi xuống, tay cầm quyển sách tiếng Anh giả vờ mình đang học. Đa số đám mèo hoang trong trường đều không sợ người, chỗ nào cũng thấy bóng dáng, meo meo mấy tiếng là có người vuốt ve, ôm ấp, cho ăn liền. Nhưng cũng có mấy em sợ người lạ hoặc các em mèo con mới sinh, chúng trốn hết trong vườn cây nhỏ, bị người ta lãng quên như để các em tự sinh tự diệt, chỉ thi thoảng mới đến bón ăn. Lục Trường Đình thường xuyên qua, lần nào cũng chu đáo mang thức ăn cho mèo, tìm hết một lượt các bé trong vườn cây nhỏ ra, cho ăn bằng no thì thôi. Lâu ngày, mèo trong vườn cây nhỏ cũng quen mùi, chưa cần Lục Trường Đình đi tìm đã ngoan ngoãn chạy ra. Thẩm Lệ cảm thấy dường như con người Lục Trường Đình có một sức hấp dẫn khiến người ta thích bẩm sinh, nếu không tại sao cậu cũng tới cho ăn vài lần rồi mà mèo vẫn chẳng quấn cậu chứ. Lục Trường Đình cách đó không xa ngồi xuống ghế dài, “meo” mấy tiếng về phía bụi cỏ um tùm tươi tốt. Có em mèo thử ló đầu, sau đó một em mèo Dragon Li phi tót ra, nhảy thẳng lên đầu gối Lục Trường Đình, để lại vài vết chân lấm lem trên đồng phục tinh tươm. “Tiểu Hoa à.” Lục Trường Đình ôm em mèo lên, vuốt ve đầu em bằng bàn tay ấm áp, “Lần nào cưng cũng chạy nhanh nhất, là mèo hay là chó đấy hả, chẳng lẽ đánh hơi được mùi của anh chắc?” Em Dragon Li “meo” một tiếng, nghiêng đầu, vỗ vỗ vuốt mềm mại lên tay hắn. Lục Trường Đình cười: “Ngoan nào, đợi các bạn cưng đến đủ rồi mình bắt đầu ăn cơm.” Mấy em mèo hoang khác lần lượt chui ra từ trong bụi cỏ, đứa đứng, đứa ngồi quanh chân Lục Trường Đình. Lục Trường Đình sờ đầu từng đứa điểm danh, phát hiện nhiều hơn hai em so với lần trước mình đến. Hắn chia thức ăn mèo thành nhiều phần trên mặt đất, tiếp đó đổ một chút vào lòng bàn tay, cho Dragon Li nhỏ trong lòng ăn. Em mèo nào cũng rất ngoan, không tranh giành của nhau, chỉ có đứa ăn xong rồi vẫn thòm thèm nên mon men nhảy lên người Lục Trường Đình. Lục Trường Đình đút em Dragon Li ăn xong lại ôm em mèo Cam béo, đổ thêm chút thức ăn cho nó: “Nguyệt Bán bé nhỏ à, cưng béo lắm rồi đấy biết không, sao mà vẫn háu ăn thế hả.” “Meo.” Mèo Cam kêu một tiếng vừa như bác bỏ là mình béo, vừa giống đang nói mình béo cũng nhờ công hắn cả. Có một em mèo vừa ăn xong đã định trốn về trong bụi cỏ thì bị Lục Trường Đình nhanh tay nhanh mắt tóm được. “Ăn xong muốn chạy à.” Lục Trường Đình ôm chú mèo vào lòng, chỉnh dáng để nó nằm úp sấp cho thoải mái, “Phơi nắng nhiều vô mới lớn nhanh khỏe mạnh được, biết chưa nào.” Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh chiều nhàn nhạt còn sót lại đậu trên người hắn, độ ấm chẳng còn bao, nhưng vẫn hơn là gió thu. Cái ôm trong lòng hắn cũng ấm áp, mèo con không giãy loạn nữa, ngoan ngoãn làm ổ chỗ ấy, phơi nắng chiều. Khuôn mặt khôi ngô của Lục Trường Đình tươi cười, dịu dàng vuốt ve em mèo này rồi em mèo kia, thi thoảng còn hỏi chuyện chúng nó. Thẩm Lệ sao mà đọc sách được nữa, Lục Trường Đình tràn ngập trong đôi con ngươi, khiến cậu bạn nhỏ chẳng rời mắt nổi. Cậu nghĩ, sao Lục Trường Đình lại tốt đến vậy nhỉ, vừa dịu dàng, còn vừa đáng yêu quá thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]