Chỗ ở của Lôi Vận Trình nằm ở tầng ba khu ký túc xá, cô không biết bản thân mình chạy nhanh đến mức nào, cô cứ như mũi tên bắn ra khỏi cửa khiến ngay cả Phương Mặc Dương cũng sửng sốt. 
Nhưng dưới lầu vắng vẻ, làm gì có nơi nào xuất hiện bóng dáng của Phong Ấn? Chỉ có một đội trưởng đang mặc quân trang đứng khoanh tay. Lôi Vận Trình thấy Phương Mặc Dương đang mặc quân trang đứng ở đằng kia, thì cảm thấy dường như đó chính là Phong Ấn. Cô vỗ vỗ gương mặt, cố nén nước mắt đang trực trào ở vành mắt, cô ra lệnh cho bản thân đừng có giả vờ ngu ngốc nữa, người đàn ông đang đứng ở chỗ kia, sức sống của anh ta còn mãnh liệt hơn cả bộ quân trang đang mặc trên người. 
Lôi Vận Trình nhìn bốn phía xung quanh rồi chạy tới chạy lui, cô giống như con thỏ nhỏ đang đi kiếm ăn. Phương Mặc Dương nhìn đồng hồ trong tay, chỉ mới được sáu phút. Anh ta bước đến phía sau Lôi Vận Trình, cảm thấy có chút kì lạ nói với cô: “Vẫn chưa đến thời gian tập hợp.” 
Lôi Vận Trình thở gấp dữ dội, sự kích động và hưng phấn quá mức khiến ý nghĩ của cô nóng lên rồi lại làm ra một việc ngu ngốc thế này. “Đội trưởng, có phải có một người tên Phong Ấn đã đến tìm tôi không?” 
Phương Mặc Dương không hiểu, “Ai?” 
“Phong Ấn, Hàng không XX, trung đoàn hai, phi công Phong Ấn!” 
Hai mắt của Phương Mặc Dương chớp chớp, “Em tên gì?” 
Mặc dù biểu cảm của anh ta có thay đổi, nhưng nó lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/94650/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.