Tiếng chuông vang lên lanh lảnh hòa cùng với tiếng hoan hô chúc mừng, thêm vào đó là tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc đã vô tình che lấp nhịp tim đập của Phong Ấn. Hai người cứ ôm nhau như thế, dường như đang luyến tiếc hơi ấm cuối cùng dành cho nhau. 
Mọi người chạy vọt ra ban công xem pháo hoa sáng rực trên bầu trời, tất cả mọi người đều đang hân hoan reo hò, sự vui vẻ của họ như đang bao phủ xung quanh bọn họ. Lôi Vận Trình cọ cọ vào gáy anh. “Chúc mừng năm mới, nhưng đã nhiều năm rồi anh không cho em tiền lì xì, không phải sẽ cho mãi đến lúc em lập gia đình luôn sao?” 
Kể từ lúc Lôi Vận Trình một tuổi, anh đã bắt đầu cho cô tiền lì xì, điều đặn mãi cho đến năm anh vào Học viện phi hành, sau đó gần như anh không về nhà vào tết âm lịch nữa, tiền lì xì cũng theo đó mà mất tăm. 
Phong Ấn không nói gì, dường như điều duy nhất anh có thể làm lúc này là ôm cô để cô không rời khỏi anh. 
Lôi Vận Trình chậm rãi đẩy anh ra, ánh mắt sáng ngời nhìn anh mỉm cười. “Anh phải sống thật tốt đó.” 
Khi ngón tay cuối cùng của cô rời khỏi lòng bàn tay anh thì cũng là lúc lồng ngực anh đau đớn đến mức không chịu đựng nổi, anh nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình mà run rẩy. Đám đông nhanh chóng chiếm cứ nơi vừa rồi mà bọn họ vừa ôm nhau, anh bị từng người sát bên va vào, chiếc bóng cô đơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/2125960/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.