Ánh tà dương ngã về phía tây, ở cuối chân trời nhuộm một màu đỏ thẳm, đó là một phong cánh đẹp đẽ đến mức có thể khiến người khác sợ hãi. 
Bước ra khỏi phòng mô phỏng phi hành, Phong Ấn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài chiếc cửa sổ ở hành lang, ánh mắt anh phản chiếu trên đó, đôi lông mày anh bất giác giãn ra. 
Phòng mô phỏng phi hành ở tầng hai, mà gara lại ngay phía dưới tòa nhà này. Phong Ấn chỉ nhìn thoáng qua đã thấy phần đuôi chiếc xe Jeep quân dụng của Lôi Vận Trình. Nhóc con này, đã về mà cũng không nói anh biết một tiếng. Phong Ấn lấy điện thoại ra gọi cho cô, khóe môi bất giác cong lên. 
Tiếng chuông điện thoại di động kéo Lôi Vận Trình về hiện thực, lúc này cô mới ý thức được ai đang ôm mình, bỗng chốc cô lùi về sau thoát khỏi vòng tay Lục Tự. Tiếng chuông này là tiếng chuông cô cài đặt riêng biệt cho Phong Ấn, giây phút này nghe được lại mỉa mai đến như vậy, cô khom người nhặt túi rơi trên mặt đất, lục tìm điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào nó. 
“Là Phong Ấn.” 
Lôi Vận Trình xoay mặt sang hướng khác, đầu đặt lên thân xe, cô bụm miệng bật khóc vô cùng đè nén. 
Lục Tự nhìn cái ót trắng nõn của cô, anh ta nhếch môi cười tự giễu chính bản thân mình, cô gái này vẫn luôn luôn duy trì sự kháng cự vốn có của cô đối với anh ta, chắc hẳn cô đã chịu đã kích cực lớn mới có thể khiến cô gái kiên cường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/2125950/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.