Bầu không khí bên trong xe khá trầm lặng. Phong Ấn bình tĩnh chà tay làm ấm cho cô, anh không nói lời nào, Lôi Vận Trình ghé đầu vào cổ anh im lặng, cô còn trầm mặc hơn cả anh, giống như cô đã ngủ thiếp đi. 
Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, tầm nhìn trở nên cực kì kém. Nhiệt độ trên người Lôi Vận Trình từ đầu đến cuối vẫn rất thấp, Phong Ấn ôm chặt lấy cô: “Cố gắng một chút, về nhà anh trước nhé.” 
Nơi này cách nhà của Phong Ấn không xa mấy, nhưng vì thời tiết xấu cho nên phải tốn thời gian gấp hai lần bình thường mới về đến nhà anh. Cả người Lôi Vận Trình vẫn không ngừng phát run, môi cô lạnh đến mức tái lại, Phong Ấn dùng áo khoác ngoài bọc kín lấy cô rồi ôm cô từ trong xe về đến phòng mình, anh vào phòng tắm mở nước trước, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo của cô ra. 
“Em tắm nước nóng trước đi, lát nữa anh nấu cho em thứ gì đó để uống.” 
Lôi Vận Trình cuộn tròn người lại dựa vào lòng anh, cô ôm lấy anh không buông, cả người cô run rẩy ghé sát vào lòng anh, cô giống như một vật cưng nhỏ trông rất đáng thương. Khi chuẩn bị cởi chiếc áo cuối cùng trên người cô thì tay anh bất chợt khựng lại, lúc này anh mới ý thức được anh đang cởi quần áo của ai. 
Móc khóa áo sau lưng cô anh mới chỉ mở một cúc, Phong Ấn suy nghĩ một lát rồi kéo chăn qua phủ lên người cô, anh xoa đầu cô: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/2125929/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.