🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trải qua khoảng thời gian không biết xấu hổ quấn quýt người yêu, Lý Bích dần dần đem những hành lý còn lại của mình đến nhà Phương Mộc, nhồi vào tủ âm tường trống rỗng của anh.



Trong nhà thêm một người, đó là thêm một tiếng tim đập, trong phòng không còn hiu quạnh nữa. Phương Mộc đi cùng hắn mua một ít dụng cụ gia đình, sửa sang lại căn phòng một lần nữa.



Càng ngày càng có dáng vẻ ở chung.



Kỳ thực Lý Bích có nhà riêng, nhưng hắn tình nguyện đến đây, xa công ty một chút nhưng lại làm cho Phương Mộc mỗi ngày đi làm gần một chút.



Trong thoáng chốc ba tháng trôi qua, thời gian qua thật nhanh. Hiện tại Phương Mộc vừa mới tới trường học, tự rót cho mình một tách trà, đột nhiên nhận được một cú điện thoại.



“Phương Mộc, còn nhớ dì không?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng phụ nữ.



“Dì là…” Phương Mộc vắt óc.



“Dì là mẹ Lý Bích. Nhớ không?”



Phương Mộc đang vui vẻ, lại lập tức hốt hoảng.



“Không có gì đâu, Lý Bích không biết dì gọi cho cháu. Cháu có thời gian ra ngoài uống tách trà không? Dì muốn nói chuyện với cháu.”



Trong đầu Phương Mộc xẹt qua mấy cảnh tượng như đèn kéo quân. Gạt Lý Bích tìm anh uống trà… Trong ấn tượng dường như không phải chuyện gì tốt...



Phương Mộc căng thẳng: “Dì muốn gặp lúc nào?”



“Xế chiều hôm nay đi. Trùng hợp dì muốn gặp người bạn trong trường đại học của cháu.”



Đi thẳng đến nơi làm việc của anh, anh không đồng ý chia tay sẽ tìm lãnh đạo của anh, chẳng lẽ là tiên lễ hậu binh sao...



Giọng nói Phương Mộc cứng đơ: “Dạ được, buổi chiều gặp.”



Vừa qua hai giờ chiều, Phương Mộc mặc quần áo chỉnh tề đến nơi hẹn ở phòng ăn nhỏ của trường đại học.



Phụ nữ trung niên tươi cười, khuôn mặt không già nua bao nhiêu, bà vẫy tay nói: “Phương Mộc, lại đây.”



Phương Mộc lễ phép ngồi xuống: “Dì.”



Hai người chọn trà trưa, mẹ Lý Bích vừa muốn mở miệng, Phương Mộc đã đột ngột nói: “Dì, cháu xin lỗi. cháu biết mình sai, cực kỳ xin lỗi dì.”



“Không phải…”



“Dì nói đi.”



“Là như thế này… Dì nghe nói cháu và Lý Bích ở chung...”



Phương Mộc vội vàng nói: “Xin lỗi dì, cháu biết như vậy là không tốt. Hai đứa đều là đàn ông, tương lai ở chung với nhau không những

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-cua-toi-la-khong-ngoi-tu/2928294/chuong-45.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
Chương 45
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.