Edit: Aya Shinta 
"Khụ khụ..." Hòm thuốc trong tay Minh Nhất thiếu chút nữa cầm không chắc, vẻ mặt y mờ mịt nhìn Phương Cửu nói: "Cởi... Cởi quần áo làm cái gì?" 
Y thấy tiểu cô nương này lớn lên đẹp mắt như vậy, sao có thể như vậy... 
"Không cởi quần áo, làm sao châm kim?" Phương Cửu liếc y, "Ngươi lợi hại như vậy, thì ngươi làm đi." 
Minh Nhất: "..." 
Y không nói gì, chỉ là hơi liếc nhìn bóng lưng hoàng thượng nhà y, sau đó để hòm thuốc xuống, lặng lẽ lui ra khỏi gian phòng, tiện thể đóng cửa lại. 
Vén tay áo lên, Phương Cửu mở hòm thuốc, lấy ra một bao ngân châm, "Lục công tử, ngươi nhanh cởi y phục, ta còn phải về ăn cơm." 
Xoay người, nhìn cái dáng vẻ đã chuẩn bị xong của cô, Hiên Viên phạm cất bước đi tới trước mặt cô, quét đến cái hòm thuốc với đủ loại dược vật, "Ngươi châm cứu cho người khác cũng phải cởi y phục?" 
Phương Cửu thầm than rằng người cổ đại thật y phiền phức, cô lớn lên đẹp mắt như vậy, chẳng lẽ còn phải chiếm tiện nghi của hắn? 
"Là thầy thuốc, nếu cứ hay băn khoăn như công tử, thì vĩnh viễn không làm được việc lớn." Phương Cửu nhíu mi, vẻ mặt nghiêm túc. 
Được rồi, thực ra nguyên chủ rất ít khi châm cứu cho người khác, càng miễn bàn tới việc cởi y phục. Chỉ là lúc này không cởi thì sao châm kim được? 
Cô bình tĩnh nhìn hắn, Hiên Viên phạm không có nhiều lời, thật sự cởi áo bào xuống. Phương Cửu len lén liếc cơ bụng của hắn, sau đó duỗi tay chỉ lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-cong-luoc-con-trai-nam-chu/1210419/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.