Vân Duật ở Vết rách nhìn thấy một màn như vậy, cười nói: "Còn biết mượn lòng người hơn cả tôi."
Tần Toái Ngọc: "Đã thu thập tin tức của ba người trong hiện thực."
Vân Duật: "Ừm."
Tâm tính của ba người có vẻ không tồi, chẳng qua là điều tra cơ bản vẫn cần phải làm.
Đối với năng lực của Lê Thiếu Hi, Vân Duật cũng từng suy nghĩ qua.
Đứa trẻ tín nhiệm bọn họ, bọn họ làm "gia trưởng" cũng phải tính toán con đường tương lai.
Hoàn toàn che giấu là không thể, cũng không cần thiết.
Huống hồ Lê Thiếu Hi cần "đồng bạn".
Năng lực này mạnh nhất không phải là đi chiến đấu đơn độc, mà là khi cả đội cùng gây án... a phi, là nhiều người thì sức lực càng lớn.
Hiện tại Hắc Tràng thiếu các loại trang bị và sách kỹ năng cấp thấp, cho nên đám trang bị này có vẻ quý giá, nhưng trên thực tế, mấy thứ này chỉ cần muốn là có thể dọn ra một đống lớn.
Một người sẽ không dùng hết được đám trang bị này, đưa đồ cho Bàn Gia, Lam muội cùng Tiểu Da Chùy sẽ khiến bọn họ càng thêm khăng khăng một mực với Lê Thiếu Hi.
Bởi vì Hắc Tràng này mà bọn họ đã rất tin tưởng Lê Thiếu Hi, lúc này khi biết năng lực của cậu, họ sẽ càng thân cận.
Kể từ đó, vô luận từ tinh thần hay lợi ích, bọn họ đều sẽ đi theo Lê Thiếu Hi.
Vân Duật biết rõ Lê Thiếu Hi không nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng không cố tình thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-10-ty/3332265/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.