Chương trước
Chương sau
Vân Duật ở Vết rách nhìn thấy một màn như vậy, cười nói: "Còn biết mượn lòng người hơn cả tôi."

Tần Toái Ngọc: "Đã thu thập tin tức của ba người trong hiện thực."

Vân Duật: "Ừm."

Tâm tính của ba người có vẻ không tồi, chẳng qua là điều tra cơ bản vẫn cần phải làm.

Đối với năng lực của Lê Thiếu Hi, Vân Duật cũng từng suy nghĩ qua.

Đứa trẻ tín nhiệm bọn họ, bọn họ làm "gia trưởng" cũng phải tính toán con đường tương lai.

Hoàn toàn che giấu là không thể, cũng không cần thiết.

Huống hồ Lê Thiếu Hi cần "đồng bạn".

Năng lực này mạnh nhất không phải là đi chiến đấu đơn độc, mà là khi cả đội cùng gây án... a phi, là nhiều người thì sức lực càng lớn.

Hiện tại Hắc Tràng thiếu các loại trang bị và sách kỹ năng cấp thấp, cho nên đám trang bị này có vẻ quý giá, nhưng trên thực tế, mấy thứ này chỉ cần muốn là có thể dọn ra một đống lớn.

Một người sẽ không dùng hết được đám trang bị này, đưa đồ cho Bàn Gia, Lam muội cùng Tiểu Da Chùy sẽ khiến bọn họ càng thêm khăng khăng một mực với Lê Thiếu Hi.

Bởi vì Hắc Tràng này mà bọn họ đã rất tin tưởng Lê Thiếu Hi, lúc này khi biết năng lực của cậu, họ sẽ càng thân cận.

Kể từ đó, vô luận từ tinh thần hay lợi ích, bọn họ đều sẽ đi theo Lê Thiếu Hi.

Vân Duật biết rõ Lê Thiếu Hi không nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng không cố tình thu nạp lòng người.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Và Ngắn Trước Khi Đi Ngủ 3. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh 4. Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em =====================================

Cậu chỉ làm việc theo trái tim, chân thành đối đãi mọi người.

Có bằng hữu như vậy, Lê Thiếu Hi sẽ không còn thiếu các loại sách kỹ năng, trang bị và nước thuốc nữa.

Chẳng sợ ở Hắc Tràng sau, Bàn Gia, Lam muội và Tiểu Da Chùy không thể được ghép chung với Lê Thiếu Hi cũng không sao.

Sức chiến đấu của bọn họ tăng lên, đại khái có thể tồn tại đến cuối Hắc Tràng.

Đã biết năng lực của Lê Thiếu Hi, ba người sao lại vứt bỏ đồ Hắc Tràng tạo ra?

Một giây dọn về một đống lớn!

Cho nên...

Công nhân khuân vác như vậy càng nhiều càng tốt!

Trong nhẫn trữ vật là một đống lớn trang bị, thuộc tính cực kỳ mê người, nhưng mà...

Lê Thiếu Hi ủy khuất!

Ai nghĩ tới, một đám trang bị cực kỳ không tồi đó nhưng không cậu không thể mặc một món nào.

Trách ai?

Trách cậu chỉ mới cấp 2!

Phán đoán từ trang bị, cấp bậc của Hắc Tràng này ít nhất là cấp 15.

Bàn Gia nhìn thanh đao lớn cấp 10: "Tuy kém thanh của Đa ca nhưng nó thật soái a."

Tiểu Da Chùy cũng nhìn chằm chằm một áo choàng màu đen cấp 15: "Tăng tăng tốc độ..."

Lê Thiếu Hi cân nhắc trong lòng: Chậc, cấp bậc của mọi người đều không xứng với trang bị cao cấp.



Nhưng mà đám Bàn Gia vẫn "may mắn" hơn Lê Thiếu Hi.

Cấp thấp nhất trong bọn họ là cấp 5, vẫn có thể chọn lựa, sẽ không giống cậu một món cũng không mặc được.

Bàn Gia nhìn cấp bậc trên đỉnh đầu Lê Thiếu Hi... châm chước một lúc rồi nói: "Đa ca, trang bị sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của cậu thôi!"

Lê Thiếu Hi: "..."

Dỗ không thành công nhưng có đạo lý.

Còn có thể làm gì?

Việt ca đưa cậu trang bị, cậu không thể mặc được thì tự trách bản thân thôi!

Nga...

Ma kiếm trong tay cậu thơm hơn bất cứ trang bị gì.

Còn có chiếc nhẫn xinh đẹp này, không gian trữ vật lớn như vậy là chuyên dành cho cậu!

Tuy đồ vật trong nhẫn trữ vật không thể mang hết về Vết Rách nhưng có bọc hành lý lớn như thế này, cậu có thể không cần cố kỵ mà thu thập tất cả chiến lợi phẩm.

- -- trước tiên bỏ túi tất cả trang bị rồi trước khi ra khỏi Hắc Tràng thì chọn những món có thuộc tính tốt nhất để mang ra ngoài, quá giỏi!

Nga đúng rồi, cậu phải mang nhẫn này ra ngoài hiện thực cái đã.

Lê Thiếu Hi nhanh chóng bỏ nhẫn vào Đa Bảo Các.

Khi bỏ vào, cậu hơi căng thẳng.

Từ từ...

Cấp bậc của nhẫn này sẽ không quá cao nhỉ?

Đồ vật tốt như vậy, cậu luôn có cảm giác cấp bậc của nó sẽ là hai con số.

Cậu có thể ấp ra sao?

Nhưng sao đó, Lê Thiếu Hi lại vui vẻ trở lại.

Vấn đề không lớn!

Một món trang bị khác mà Giản Việt chuẩn bị riêng cho cậu là ma kiếm nhỏ.

*Khúc này chắc đang nói là Giản Việt biết món gì hợp với Lê Thiếu Hi nên không cần lo cấp bậc nhẫn quá cao

Kiểm kê xong "chiến lợi phẩm", các dũng sĩ mang theo hy vọng của toàn thôn đi giết Ma Vương.

Tuy đã biết rõ chiêu trò của Ma Vương, Lê Thiếu Hi vẫn không khinh địch.

Hiện tại là đêm thứ ba.

Dựa theo trò chơi thì họ còn hai ngày.

Bẫy rập của Hắc Tràng bị họ chọc thủng, nhưng thực lực của nó vẫn còn đó.

Dựa theo quy mô của những lần trước, cấp bậc của quái vật sẽ càng cao.

Hiện giờ nó biết mình bị nhìn thấu, nó khẳng định sẽ tích năng lượng, liều mạng cùng bọn họ.

Lê Thiếu Hi dặn dò: "Ưu tiên bảo hộ bản thân."

Cậu lại nhắc thêm một câu: "Mắt thấy chưa chắc đã là thật, tin tưởng vững chắc vào một chút --- Ma Vương không có năng lực làm chúng ta chết trong một chiêu."

Tiểu Da Chùy gật đầu: "Đúng vậy, hãy cẩn thận ảo giác."

Chiến lực của Ma Vương không cao bao nhiêu, nhưng nó là hình thái cụ thể hóa của Hắc Tràng, cực kỳ xảo trá.

Lê Thiếu Hi và Tiểu Da Chùy nói đúng rồi.

Khi bọn họ bước vào quảng trường nhỏ, một cái mồm to đỏ như máu mở ra ở giữa không trung, bên trong có đầy hàng răng sắc nhọn cùng mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Không hề nghi ngờ, nếu bị nó cắn được, họ sẽ tan xương nát thịt!

Nhưng nó thật sự quá lớn, bao trùm nửa không trung, muốn tránh cũng không được.

Lê Thiếu Hi nói: "Công kích!"

Lam muội cùng Bàn Gia sôi nổi giơ vũ khí lên, điên cuồng công kích mồm to đỏ như máu kia --- theo lý thuyết, việc này vô dụng, họ nhất định sẽ bị ăn luôn, nhưng... đây là ảo giác.

Lê Thiếu Hi dùng một kiếm đâm xuyên qua cái mồm to hư trương thanh thế này.

Phanh một tiếng, giống như pha lê vỡ vụn, mồm to một ngụm có thể nuốt tất cả mọi người biến mất không thấy.

Bàn Gia hãi hùng khiếp vía: "Mẹ nó, là giả."

Lam muội cũng thở hồng hộc: "Cho nên... lúc đầu Vô Cơ và Nguyên Nguyên cản bản không bị nuốt luôn."

Tiểu Da Chùy dùng kĩ năng, dùng tốc độ siêu nhanh đuổi theo tàn ảnh kia...

Phốc một tiếng, hắn đâm trúng "Ma Vương"!

Ba người Lê Thiếu Hi đuổi theo, ba người đồng thời chĩa vũ khí đối với thứ trên mặt đất... trên mặt đất...

Sâu!?



"Phế vật phế vật phế vật!"

"Đều là phế vật!"

Ma Vương vậy mà là một con sâu màu trắng, nó nhìn thật sự ghê tởm nhưng rõ ràng rất yếu ớt.

Nó dài ước chùng một mét, toàn thân tròn trịa, nhìn không ra đầu với đuôi, chỉ có một đôi mắt đậu xanh nhỏ nhìn chằm chằm vào họ, thanh âm phát ra từ trong bụng nó: "Nữ nhân kia là một phế vật!"

Nữ nhân?

Nguyên Nguyên?

Lê Thiếu Hi một kiếm đâm thẳng vào thân thể nó, "Ma Vương kịch liệt mấp máy, điên cuồng kêu gào: "Ăn chúng mày, tao muốn ăn chúng mày!"

Dứt lời, cái mồm to đỏ như máu hư trương thanh thế kia lại xuất hiện.

Lần này không cần Lê Thiếu Hi động tay, Lam muội cùng Bàn Gia dùng pháp trượng đánh vỡ nó.

Đều là ảo giác.

Chỉ cần không tin, nó liền không có lực sát thương.

Người chết đi không phải là do nó cắn chết, mà là bị sống sờ sờ mà hù chết.

Nó phóng thích ảo giác sẽ cần tiêu hao lượng máu, chỉ sau hai lần sử dụng đã tiêu hơn nửa thanh máu của nó, hơn nữa Lê Thiếu Hi đâm hai nhát, nó đã sắp chết.

Tuy đã biết Ma Vương sẽ yếu, nhưng cậu không nghĩ nó sẽ yếu như vậy.

Buồn cười chính là, bọn họ đã bị một con sâu yếu như vậy trêu đùa đến mức giết hại lẫn nhau.

Lê Thiếu Hi để lại một hơi cho nó, hỏi: "Người trong thành đều là do mày giết."

Thanh âm nó bén nhọn: "Đồ ăn, đều là đồ ăn! Chỉ có M là không thể ăn, hắn sẽ làm tiệc thánh, hắn có thể..."

Lê Thiếu Hi nhíu mày lại: "Tiệc thánh?"

Con sâu kịch liệt mấp máy, toàn thân cứ như bị điện giật, phanh một phát, nó bị nổ thành một bãi máu văng đầy đất.

[Nhắc nhở hệ thống: Chúc mừng ngài đạt được thành tựu hoàn mỹ đánh giết, thu hoạch được đánh giá cấp bậc S.]

Kết thúc...

Cái Hắc Tràng đáng chết này kết thúc rồi.

Bọn Lam muội và Bàn Gia chạy tới: "Đa Đa?"

Lê Thiếu Hi hoàn hồn: "Thu chiến lợi phẩm đi."

Boss cuối ngã xuống, một chiếc rương vàng ròng rơi xuống đất.

Đừng nhìn Ma Vương không chịu nổi hai đao, nhưng độ khó của Hắc Tràng này lại thật sự không thấp.

Con sâu này khiến mọi người lục đục với nhau.

Nếu nó không yếu như vậy thì cũng không cần vắt hết óc như thế.

Lê Thiếu Hi nhớ đến lời nói của nó.

Tiệc thánh là sao?

Ăn tiệc thánh sẽ có chỗ tốt gì sao?

Có thể...

Thăng cấp?

Lê Thiếu Hi không rõ, chỉ có thể chờ ra ngoài rồi hỏi Vân Duật.

Sau khi bọn họ rửa sạch chiến lợi phẩm, lúc này bắt đầu lọc đồ.

Bàn Gia 40 phụ trọng.

Lam muội 15 phụ trọng.

Tiểu Da Chùy vô cùng đáng thương có 10 phụ trọng...

Toàn bộ đều nhét đầy cặp!

Còn nửa rương vàng bạc châu báu, bọn họ không mang ra được!

Lê Thiếu Hi nhìn mà muốn đau tim.

Nghèo a!

Mắc nợ 8000 vạn.

Ai hiểu cậu!

Vân Duật xem phát sóng trực tiếp mặt không biểu tình: "Lão tử hiểu."

Đáng tiếc, thật sự không cầm được, chỉ có thể nhịn đau mà vứt bỏ.

[Nhắc nhở hệ thống: Chúc mừng người chơi đã kết thúc Hắc Tràng, mười phút đếm ngược đến khi truyền tống mở ra.]

Lê Thiếu Hi giật mình, vội nói: "Tôi quay lại nhà ăn một chút."



Mọi người cũng nói: "Đi cùng nhau!"

Tuy M là một NPC trung lập, nhưng anh đã giúp bọn họ rất nhiều, muốn đặc biệt đi cảm ơn một chút là điều nên làm.

Bọn họ sợ thời gian không đủ nên dùng hai thuốc tăng tốc độ, chạy như điên về nhà ăn.

Cách nhà ăn còn mấy trăm mét, bọn họ ngửi thấy một mùi khói dày đặc.

Sắc mặt Lê Thiếu Hi biến đổi, tốc độ càng nhanh, chạy qua đường phố, cách con sông nhỏ thì thấy được tòa thành nhỏ trống rỗng.

Lê Thiếu Hi ngơ ngẩn mà nhìn: "M..."

Anh sẽ không chết!

Anh... anh nói là sẽ chờ cậu...

Mắt thấy Lê Thiếu Hi muốn vọt vào biển lửa, Tiểu Da Chùy kéo cậu lại: "Đa Đa!"

Không có ý nghĩa, nếu trong nhà ăn có người, giờ người đó đã sớm biến thành tro.

Bọn họ đi vào cũng không cứu được ai.

Ngọn lửa này bắt nguồn từ ai?

Trong lòng mọi người đều minh bạch.

Ma Vương đã chết, M nhẫn nhịn lâu như vậy, có lẽ...

Một thân ảnh cao dài đi về hướng họ.

Biển lửa ở phía sau anh, ngọn lửa cao tận trời tăng một ít màu sắc cho thần sắc tinh xảo lạnh băng của anh.

Anh dừng ở trước mặt Lê Thiếu Hi, giống như một tượng băng tinh xảo không bao giờ hòa tan.

Lê Thiếu Hi không hề nghĩ ngợi, ôm chặt anh: "Tôi cho rằng... tôi cho rằng..."

M ngẩn ra, nhưng rất nhanh, mặt anh giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Tôi nên buông xuống."

Anh đốt nhà ăn, là từ biệt quá khứ.

Lê Thiếu Hi thở phào nhẹ nhõm, hốc mặt hồng lên: "Đúng vậy! Ma Vương đã chết, anh... anh nên bắt đầu cuộc sống mới."

M: "Ừ."

Không biết lần sau gặp lại nhau sẽ là ở Hắc Tràng nào, Lê Thiếu Hi khó tránh mà cảm thấy thương cảm, cậu hỏi: "Sau này anh có tính toán gì không?" Cậu xem anh như M, hỏi tính toán sau này của anh.

*Kiểu câu này là hỏi M chứ không hỏi Giản Việt dù họ là cùng một người á.

M rũ mắt nhìn cậu: "Đa Đa..."

Lê Thiếu Hi cũng nhìn về phía anh: "Sao?"

Lông mi M run rẩy, thanh âm nhẹ nhàng: "Tôi có thể đi cùng cậu không?"

Lê Thiếu Hi: "!"

M nắm tay cậu, thấp giọng nói: "Mang tôi đi cùng cậu đi, được không?"

Tim Lê Thiếu Hi nhảy bang bang, cậu trở tay nắm lấy tay anh, lớn tiếng nói: "Được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.