Hơn một tiếng đồng hồ ngồi trong xe, đây là lần đầu tiên hai người không tránh né mà nói về những mối tình trước đây, cũng bỏ qua mối quan hệ của hai người để trao đổi thẳng thắn với nhau. Mục Hoài Chương nghĩ, nếu mỗi khách hàng của mình lý trí và thẳng thắn như vậy có thể hắn sẽ sống được càng lâu hơn.
Theo lời Sài Phi nói, cậu đã đặt trước chỗ ngồi, sau khi đến nơi Mục Hoài Chương mới hiểu tại sao cậu lại thích nơi này. Nếu chính hắn tự tìm thấy nơi này nhất định cũng sẽ thích nó.
Đây cũng không phải một nhà hàng chuyên phục vụ thực khách như các nhà hàng khác, nó trông giống một phòng bếp tư nhân. Đồ ăn không thể tùy ý lựa chọn, đầu bếp kiêm chủ quán có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn, thực khách chỉ có thể ăn cái đó. Mà khách của quán cũng chỉ là một vài người bạn hoặc bạn bè của người quen với ông chủ.
Đúng lúc đêm nay khi hai người bọn họ đến, ông chủ làm một bữa ăn kiểu Bồ Đào Nha. Cá cờ và các loại nghêu sò được bày ở trên bàn, ông chủ tự mình mang món ăn đặc biệt lên đó là xúc xích thịt heo đen do chính ông làm. Không thể không nói, tuy rằng hình thức này khác xa thói quen đã dưỡng thành hơn ba mươi năm của Mục Hoài Chương, nhưng phải công nhận rằng món ăn ở đây có hương vị thực sự ngon. Đây cũng là một điều bất ngờ ngoài mong đợi, cũng giống như Sài Phi vậy.
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tien-sinh-hen-gap-lai/242368/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.