Edit: Hoàng Phương + Quển Quển
Beta: Quển Quển
Đêm hôm ấy, Mục Hoài Chương không về nhà, hắn thừa nhận rằng mình trầm mê. Đến lúc này hắn mới biết được sự thanh tâm quả dục mà hắn tự lừa mình dối người trước đây đều là vô nghĩa.
Sau khi lần đầu tiên qua đi, hắn ôm cái eo ướt đẫm mồ hôi của Sài Phi, nhưng chỉ sau mười phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, ý chí chiến đấu của hắn lại hừng hực bốc cháy trở lại. Ban đầu Sài Phi còn có thể ứng phó được, nhưng tới nửa đêm rồi mà Mục Hoài Chương vẫn còn muốn đến lần thứ tư, cậu bắt đầu không phối hợp. Mục Hoài Chương nhìn người đang lén lút nhích từng tí một về hướng mép giường kia, cảm thấy cậu thật đáng yêu.
"Được rồi, đừng tới, đi ngủ đi!"
Lúc đầu, Sài Phi còn xưng hô bằng kính ngữ, cho đến lần thứ ba, cậu vẫn không nói ra câu trách móc thô lỗ nào, cho thấy cậu ấy là người được giáo dưỡng tốt. Lúc này, Mục Hoài Chương nhìn thấy cậu mệt mỏi đến mức không nhấc nổi mí mắt, miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật dính..."
Mục Hoài Chương đem một cái khăn nóng tới, lau qua cho cậu ấy một lần, sau đó mới lần nữa nằm trở lại giường.
Ban đầu cứ nghĩ rằng đã quen ngủ một mình, có người ở nằm cạnh sẽ ngủ không ngon, nhưng tư thế khi ngủ của Sài Phi rất ngoan. Cậu nằm nghiêng hơi cuộn người lại, mái tóc đen mền còn chưa khô xõa xuống trán, sau gáy và ở trên gối thật đẹp. Bả vai và eo đang phập phồng theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tien-sinh-hen-gap-lai/242366/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.