Mục Hoài Chương thừa dịp trước thời gian mở phiên toà tránh ở WC cách nơi đó một đoạn. Hắn tối hôm qua ngủ không ngon lắm, gần đây tiếp nhận mấy cái án tử, người ủy thác đều là người bộ dáng thê thảm, khiến sức khỏe tinh thần của hắn cũng không quá ổn.
Cũng có khi là hiện tại tuổi tác lớn, hắn nhớ rõ bản thân lúc hơn hai mươi tuổi, khi vừa mới tiến vào ngành luật sư, tâm lý rất mạnh. Không cần biết việc giải quyết án tử hình có khó khăn đến đâu, trong đầu hắn nghĩ về nó thật là phi lý.
Đi được nửa đường, hắn nghe thấy tiếng mở cửa WC, một giọng nam rất dễ chịu vừa nghe điện thoại vừa tiến vào.
"Ồ, đừng đi, tối nay tôi cho nhân viên cửa hàng nghỉ ngơi, Lễ Tình Nhân vào đêm hôm trước sao."
Giọng nam rất êm tai, giọng điệu rõ ràng, nghe giọng nói hình như là người phương Nam, âm cuối như chạm đến trái tim của Mục Hoài Chương mà hét lớn.
Không sai, Mục Hoài Chương cong, hay là nói hắn vốn cong.
Nhưng có lẽ do làm công việc quá mức khắt khe và lý trí, đem hắn trở thành một người không hiểu biết nhiều về đạo đức mẫu mực. Ngoại trừ khoảng thời gian niên thiếu đầy sóng gió ở trường đại học, hiện tại, tình cảm và sức sống của hắn về cơ bản bằng không. Hắn cảm thấy bản thân đã là một nhà sư già và sẽ không dễ dàng bị kéo vào thế giới phàm trần. Không ngờ, chỉ với một giọng nói ở WC, hơn nữa còn không trực tiếp nói chuyện cùng hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tien-sinh-hen-gap-lai/242361/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.