Translator: Wave Literature
Bánh bao nhỏ xuất hiện trong nháy mắt, khiến choThịnh Dục giật nảy cả
mình.
Chẳng qua, sau khi bánh bao nhỏ mở miệng kêu "Chị", thì hắn lại thở
phào nhẹ nhõm.
Nói không chừng đây là đứa nhỏ thân thiết trong nhà của Lạc Thần Hi?
Nhìn thấy Lạc Thần Hi phải đi, thì hắn theo bản năng mà lên tiếng kêu
lên: "Cô gái dễ thương..."
Lạc Thần Hi quay đầu lại, có chút bất ngờ, "Thịnh tổng? Sao anh còn
chưa đi vậy? Anh đưa tôi đến nhà rồi, anh có thể yên tâm rời đi được rồi.
Ngày hôm nay cám ơn anh rất nhiều, còn có chuyện người mẫu biễu diễn
nữa, sau khi thi đấu xong, tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé."
Thịnh Dục nhìn cô một cái thật sâu, "Được rồi, vậy tôi sẽ chờ, cô đừng
quên đấy nhé."
Lạc Thần Hi cười đùa, "Đương nhiên sẽ không quên đâu!"
Loading...
Dù nói xong, nhưng Thịnh Dục vẫn không rời đi vội.
Lạc Thần Hi phát hiện hắn liên tục nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ,
ho khan một chút, rồi giải thích: "Đây là…là con gái của bạn tôi, rất
đáng yêu có phải không?"
"Phải đúng là rất đáng yêu." Thịnh Dục gật đầu.
Liếc nhìn cô, rồi nói: "... Còn rất giống cô nữa đấy."
Đây là cô bé không cùng huyết thống với cô sao, nhưng lại rất giống cô
đấy!
Nhưng, Lạc Thần Hi cũng không định nói gì thêm với Thịnh Dục nữa,
chỉ cười đùa, "Nếu như tôi mà có con gái đáng yêu như Đường Đường,
thì ngay cả nằm mơ cũng cười đến tỉnh luôn ấy chứ!"
Cô vừa dứt lời, bánh bao nhỏ bỗng nhiên ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/1750225/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.