Chương trước
Chương sau
Buổi chiều ngày thứ hai, Lạc Thần Hi dẫn Phương Tử Thiến đến tập
đoàn SL.
Thịnh Dục đánh giá Phương Tử Thiến từ trên xuống dưới, "Đây chính là
người mẫu nữ mà cô tìm hay sao? Nhìn là biết không xuất thân là người
mẫu chính quy rồi, thật sự được hay không đấy?"
Lạc Thần Hi giải thích: "Người mẫu chuyên nghiệp thì lại không dám
biểu diễn thời trang giúp tôi, tôi chỉ có thể tìm người thay thế mà thôi.
Chẳng qua, trình độ biểu diễn thời trang của cô ấy rất cao, xin Thịnh
tổng cứ yên tâm."
Thịnh Dục liếc nhìn cô, cười mà như không cười nói: "Tôi có cái gì mà
không yên lòng cơ chứ? Dù sao thì đây cũng là trận đấu của cô mà. Tôi
sẽ chờ xem cô có thể chịu đựng được đến đâu!"
"Đúng rồi, đã quên nói cho cô biết, lần này Ngô Linh San vậy mà bỏ ra
một khoản tiền lớn, mời siêu mẫu hàng đầu trong nước Bạch Tâm Hinh
Loading... giúp cô ta biểu diễn thời trang đấy. Nếu như trình độ người mẫu của cô
mà quá kém, thì cho dù thiết kế thời trang của cô có tốt bao nhiêu, cũng
sẽ không có phần thắng đâu nhé."
"Cái gì? Bạch Tâm Hinh sao?!" Sắc mặt của Lạc Thần Hi ngay lập tức
đen thui.
Lại là Bạch Tâm Hinh!
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đến chỗ nào cũng có thể đụng phải cô
ta!
Thịnh Dục nhìn thấy vẻ mặt của cô, lại hiểu lầm, nhíu mày, "Thế nào
vậy? Cô gái dễ thương, cô sợ sao hả?"
Lạc Thần Hi bĩu môi, "Sợ sao? Tại sao tôi lại phải sợ cơ chứ? Đừng nói
là Bạch Tâm Hinh đến, cho dù là siêu mẫu Âu Mỹ muốn biểu diễn thời
trang ở đây, thì tôi cũng không sợ đâu."
"Nhìn xem... Cô rất tin tưởng đứa con mà mình thiết kế nha!"
"Không chỉ tôi có lòng tin với tác phẩm thiết kế của mình, mà tôi còn có
tin tưởng với người mẫu của tôi nữa."
Năm đó, cô cùng với Phương Tử Thiến, một người giấu ước mơ trở
thành nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế trong lòng, một người khát khao nổi
bật lóe sáng trên sân khấu biểu diễn thời trang chữ T.
Nhưng mà, hiện thực lại tát một bạt tai cho mỗi người.
Lạc Thần Hi nghỉ học ở học viện nghệ thuật hoàng gia, mù mịt trở về
nước.
Mà Phương Tử Thiến bị đụng độ mấy lần với quy tắc ngầm, cuối cùng
cũng chỉ có thể từ bỏ ước mơ người mẫu, tham gia thi đại học mà thôi.
Năm năm đã trôi qua, rốt cuộc các cô đã có cơ hội biểu diễn trên sân
khấu của chính mình.
Phương Tử Thiến nhìn thấy Thiệu Minh Dật, con mắt ngay lập tức sáng
lên, hét lên một tiếng.
"Anh anh anh… Anh chính là Thiệu công tử! Anh chính thần tượng của
tôi đấy! Là nam thần của tôi! Tôi rất thích anh, mỗi lần anh ra Album thì
tôi đều mua! Có thể cho tôi xin phép chụp với anh một tấm hình được
hay không vậy?"
Lạc Thần Hi nhịn không được cười rộ lên.
Minh tinh mà Phương Tử Thiến thích nhất chính là Thiệu Minh Dật, lần
này cô ấy cuối cùng cũng có thể vui sướng rồi.
Thiệu Minh Dật cực kỳ phối hợp, tùy ý Phương Tử Thiến lôi kéo cậu,
chụp vài tấm hình, còn chọn nhiều góc chụp khác nhau, đều không hề
thiếu kiên nhẫn, gương mặt đẹp trai vẫn nở nụ cười dịu dàng từ tốn.
Mắt của Phương Tử Thiến đã chứa ánh sáng cực kỳ khao khát.
Cô đăng lên vòng bạn bè của mình khoe khoang một chút.
Cùng với dòng chữ: "Ngày hôm nay thực sự là ngày may mắn nhất trong
tháng này của tôi đấy, còn có thể nhìn thấy nam thần của mình! Nam
thần đúng là tuấn tú quá mà, soái quá đi! Lòng tôi muốn hóa thành a a
a!"
Cuối cùng còn bỏ thêm vài hình dán trái tim nữa.
Khi cô nhấn chữ "Gửi đi", thì ngay sau đó ba giây, điện thoại di động đã
vang lên.
Phương Tử Thiến tiện tay cầm lấy, trong điện thoại truyền đến âm thanh
nổi giận lôi đình của Bạch Thế Huân.
"Phương Tử Thiến! Cô không phải nói với tôi là công tác quá áp lực mà
muốn thả lỏng bản thân, nghỉ phép ra nước ngoài sao hả? Vậy thì hiện tại
cô đang làm cái gì vậy hả? Đã lớn như vậy rồi, còn học người ta theo
đuổi thần tượng sao hả? Có biết công việc ở công ty chất chồng như núi
không, ngay cả xử lý cũng không hết hay sao hả?"
"Cô lập tức trở về công ty cho tôi! Nửa tiếng nữa, nhất định phải trở về
cho tôi!"
Bạch Thế Huân!
Nguy rồi, vừa nãy lúc đăng bức ảnh, quên mắt chặn hắn ta!
Tâm tình tốt đẹp của Phương Tử ngay lập tức biến mất rồi.
Cô sầm mặt lại, "Ông chủ, nếu như tôi nhớ không lầm, thì hiện tại còn
đang ở trong giai đoạn tôi nghỉ phép mà, phiền anh lật quy định trong
Luật lao động ra xem một chút, tôi chỉ đang hưởng quyền lợi chính đáng
của mình mà thôi! Lúc tôi nghỉ phép mà tôi muốn làm gì, thì càng là tự
do cá nhân của tôi mà thôi, vốn không có nghĩa vụ phải báo cáo cho anh
biết đâu nhé."
------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.