Chuyện này... Rõ ràng là một câu nói bình thường như vậy lại bị Mục
Diệc Thần hiểu nhầm thành như thế kia!
Lạc Thần Hi nhẫn nhịn mà lườm hắn một cái, "Cái đồ lưu manh đầu toàn
chứa phế liệu!"
Sau đó, nhanh chóng xoay người, không quay đầu lại mà chạy ra khỏi
nhà bếp.
Sau lưng của cô truyền đến tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của người
đàn ông này khiến cho mặt của Lạc Thần Hi càng thêm đỏ.
Cô không nhịn được mà che lỗ tai lại, "Đồ lưu manh, thật là lưu manh
mà! Nói không lại thì giở trò!"
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cấm dục của Mục Diệc Thần, không ai nghĩ
hắn là kẻ thích giở trò đến vậy!
Loading...
Lạc Thần Hi chạy về phòng ngủ trên lầu hai, ngồi ở trên giường, trong
đầu nhớ lại hình ảnh trong nhà bếp lúc nãy.
Chàng trai tuấn tú lạnh lùng, dù nấu cơm ở trong nhà bếp và đưa tay ra
cũng tao nhã như vậy, thong dong bình tĩnh không hề vội vàng.
Cô đã từng bắt gặp nhiều khoảnh khắc khác của Mục Diệc Thần, có khi
hắn mặc đồ Tây đi giày da cao quý mà ngồi trên xe thể thao, có khi hắn
lười biếng cởi cổ áo sơmi dựa vào sô pha, còn có khi hắn lạnh lùng đứng
trong hôn lễ nói "Tôi đồng ý".
Thậm chí, trong nháy mắt hắn từng mất khống chế ở trên giường…
Nhưng có lẽ không một ai nhìn thấy được khoảnh khắc vừa nãy của Mục
Diệc Thần, để người trần vì cô mà nấu ăn trong phòng bếp.
Hắn như vậy, đột nhiên khiến Lạc Thần Hi cảm thấy Mục đại thiếu cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/1750123/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.