"Ta có làm gì cô ấy đâu!", Cửu Nhi cười hí ha hí hửng, dáng vẻ vẫn y hệt trước đây.
Mục Vỹ ngán ngẩm than vãn: "Tỷ ấy, bao nhiêu năm trôi qua sao tính tình vẫn như thế chứ!"
"Đệ biết ta trước đây như nào à?"
"Ta..."
Mục Vỹ nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì, muốn gõ đầu Cửu Nhi nhưng thấy dáng vẻ tránh né đầy đáng thương của cô ấy thì không thể xuống tay.
"Đúng là kiếp trước ta nợ tỷ mà!"
Vừa nói xong, Mục Vỹ ngẩn người.
Hình như... kiếp trước hắn nợ cô ấy thật!
"Sư tôn, đây là vườn thuốc của nhà họ Diệu ta, tiểu thế giới Thiên Bảo nổi tiếng trong liên minh các tiểu thế giới không chỉ vì tài buôn bán mà còn vì đây là nơi rất thích hợp để trồng trọt dược liệu".
"Vả lại bên đó, bên đó, bên đó nữa!"
Diệu Tiên Ngữ chỉ vào mấy nơi, tâm trạng dần tốt hơn, cô ta cười trở lại: "Mấy chỗ đó nuôi thánh thú cả đấy, còn bên này là khu vực đóng gói dược liệu sau khi hái!"
"Người nhìn bên kia xem, là thánh thú dê Đà Ngọc đó. Mặc đồ làm từ lông loại dê này sẽ có tác dụng kéo dài tuổi thọ cho cả người thường".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683532/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.