"Ta cười vì ngươi quá đáng thương!"
Mục Vỹ cười toe toét.
"Ngươi là con của bá chủ tiểu thế giới Luân Hồi nhưng vì là con thứ mà luôn bị Luân Vô Thường chèn ép, nay Luân Vô Thường đã chết, lần trước ngươi suýt bị ta đập chết, còn bây giờ thực lực của ngươi đã lên đến cảnh giới Sinh Tử tầng thứ tư mà ngươi vẫn không giết được ta!"
"Nên ta mới cười vì ngươi đáng thương quá đấy!"
"Ngươi chán sống rồi!"
Mục Vỹ vẫn giữ nụ cười trên môi: "Luân Nhiên à, ngươi đừng hở tí là lại nói câu chán sống đó nữa, Mục Vỹ ta đây chán sống thì ngươi cũng phải có năng lực giết ta mới được!"
"Ta sẽ giết ngươi, ngay bây giờ!"
Lửa giận như muốn thiêu cháy cả lồng ngực Luân Nhiên, hắn ta gầm lên, bước ra một bước.
"Tứ Phương Kiếp Sát Ấn!"
Sau tiếng hét, một dấu ấn thình lình xuất hiện giữa hai tay Luân Nhiên.
Ban đầu dấu ấn ấy chỉ là một mặt phẳng, nhưng trong lúc bay ra nó đã phóng to, hóa thành một dấu ấn hình hộp.
Không dừng lại ở đó.
Dấu ấn nọ liên tục khuếch đại và bao trùm lấy toàn thân Mục Vỹ.
Rồi sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683515/chuong-1430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.