“Được đấy!”
Thấy Mục Vỹ chưa bị đánh bay, trong lòng Ngọc Khuynh Thiên hơi sửng sốt, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi!”
“Ngươi không đánh giá thấp ta đâu!”
Mục Vỹ kiêu ngạo nói: “Mà là ngươi ảo tưởng sức mạnh quá!”
“Ta càng nhân nhượng, địch càng lấn tới”.
Ngọc Khuynh Thiên không nổi giận, chỉ hừ một tiếng rồi tiến lên.
“Khai Phủ Chỉ Thiên!”
Gần như Ngọc Khuynh Thiên đã dồn hết sức lực của mình vào đường thương này, mũi thương điên cuồng tập trung hết sức mạnh tại một điểm rồi bay về phía Mục Vỹ.
Vù vù, trông thấy cây thương của Ngọc Khuynh Thiên bay tới, Mục Vỹ chặn trường kiếm trước người, tiếp đó các vảy rồng mọc phủ kín người hắn như một tấm hộ giáp, một chùm sáng sặc sỡ như quả trứng của Thất Thải Thiên Long.
“Phá!”
“Ngươi phá nổi không?”
Mục Vỹ cất bước rồi rút kiếm ra, sau đó chém mạnh vào đường thương của Ngọc Khuynh Thiên.
Cheng…
Một tiếng động lớn rung màng nhĩ vang lên, sau cú va chạm đó, cả hai chẳng những không tách nhau ra mà còn dính lại một chỗ.
Trường thương và trường kiếm va
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683512/chuong-1427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.