Một lúc sau, càng ngày càng nhiều võ giả tập trung tại khu vực trung tâm.
Nhìn bao quát thấy đã có khoảng mười nghìn người.
Có điều nhìn kỹ lại thì mười nghìn người này phần lớn đều có cảnh giới Sinh Tử, còn võ giả cảnh giới Vũ Tiên về cơ bản rất hiếm thấy.
Khoảng một trăm mười nghìn người vào Tứ Nguyên Phong Địa, cuối cùng còn lại chưa đến một phần mười.
Và một phần mười này là các võ giả đứng đầu mỗi tiểu thế giới.
Thấy vậy, Mục Vỹ dõi mắt tìm kiếm trong đám đông.
"Mục Vỹ!"
Đang lúc hắn xoay người dáo dác nhìn xung quanh thì đột nhiên có một bóng người nhanh chóng lại gần.
"Ma Phàm, ngươi còn sống sao?"
Câu hỏi đầy tình cảm của Mục Vỹ là Ma Phàm đen mặt, đoạn hắn ta trầm giọng mắng: "Hỏi hay quá, huynh muốn nguyền rủa ta chết đúng không?"
"Đâu có, do không thấy ngươi ở Không Sơn thôi!"
"Há há, được chút kỳ ngộ ở Không Sơn, đi ra nghe người ta kể sự tích của huynh xong ta hết hồn luôn!", Ma Phàm nhìn Mục Vỹ từ trên xuống dưới, khen ngợi: "Khá đấy, khá đấy, mình mẩy không mất một miếng thịt, đã thế còn xử được cô nàng Minh Nguyệt Tâm đó nữa, đỉnh của chóp!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683507/chuong-1422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.