“Vừa phải thôi…”
Ngay sau đó đã có một giọng nói vang lên.
Một người nhanh chóng xuất hiện sau lưng Mục Vỹ.
Sau đó thì thầm bên tai hắn: “Mục Vỹ, ngươi thu hoạch đủ rồi, hà cớ gì còn muốn giết người?”
Giọng nói lạnh lùng như gió thoảng bên tai, nhưng người này có thể dễ dàng áp sát Mục Vỹ, điều này khiến hắn cảm thấy e dè.
Xoẹt, ngay sau đó, Mục Vỹ chưa kịp phản ứng gì, thậm chí còn không có dấu hiệu báo trước nào, một con dao đã đâm xuyên từ lưng qua ngực hắn.
Thậm chí mũi đao còn dính nội tạng của hắn.
Dù dao này không đâm trùng tim Mục Vỹ, nhưng cũng sát ngay đó rồi.
Mục Vỹ nhanh chóng tung một chưởng ra phía sau, người cầm dao nhanh chóng lùi lại để tránh.
Một đường máu bắn lên cao.
“Sư phụ!”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng đã vang lên.
Trong lúc Mục Vỹ lùi lại, có hai người đã lao lên, đó là Diệu Linh Ngọc và Diệu Tiên Ngữ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ chỉ thấy trời đất như quay cuồng.
Hắn chưa bao giờ thấy tuyệt vọng, nhưng bây giờ lại có cảm giác như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683497/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.