“Ngươi dám!”
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ rõ ràng định bỏ Không Sơn Ấn vào túi, sao Ngọc Khuynh Thiên có thể trơ mắt nhìn món bảo bối này bị hắn cuỗm mất chứ.
Y hét lên, ma khí giăng khắp trời, gương mặt vốn tuấn tú của Ngọc Khuynh Thiên nhăn nhúm lại, y chộp cái móng vuốt về phía Mục Vỹ.
“Cút!”
Lúc này, Mục Vỹ đương nhiên không muốn nhân nhượng, hắn hét lớn lên rồi vung tay, kiếm Thiên Minh xuất hiện rồi chặn đòn tấn công của Ngọc Khuynh Thiên lại.
Khoảng thời gian đó cũng đủ để Mục Vỹ nhấc Không Sơn Ấn lên rồi.
Một tiếng động vang lên, người Mục Vỹ căng phồng, sức mạnh tuôn ra điên cuồng.
Tách tách…
Mặt đất nứt ra, trời đất bắt đầu rung chuyển, Ngọc Khuynh Thiên cũng không trụ được mà lắc lư người.
“Lên!”
Sau một tiếng hô, Không Sơn Ấn đã bị nhổ lên.
Trông thấy toàn bộ hình dáng của nó, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên.
Một ngọn núi cao cả nghìn trượng mà lại đứng vững vào trên một tảng đá vuông vức, thoạt nhìn đã thấy vô cùng oai phong.
Mà cái bệ hình vuông kia cũng hùng vỹ không kém.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683494/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.