“Mục Vỹ?”
Nghe thấy cái tên này, Luân Nhiên có vẻ bất ngờ.
Hắn ta đã từng nghe về cái tên này, nhưng hình như Mục Vỹ mới ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười thôi mà?
Luân Sơn Nhạc phải thuật lại đầu đuôi câu chuyện, nghe xong, Luân Nhiên mới cười phá lên.
“Lúc nào Luân Vô Thường cũng cho mình là tài giỏi, cuối cùng thì cũng phải bỏ mạng như thế thôi, đúng là nực cười!”, Luân Nhiên cười lạnh nói: “Nhưng như vậy cũng hay, hắn chết rồi thì lại bớt một đối thủ cho ta!”
Lúc này, sấm chớp đùng đoàng, mặt biển phía xa bắt đầu gợn lên những cơn sóng lớn.
Thấy thế, Luân Nhiên lập tức giơ hai tay ra rồi cười lớn nói: “Kho báu dưới đáy biển Địa Lạc sẽ là của Luân Nhiên ta”.
Sau tiếng cười đó, hắn ta lạnh giọng nói: “Các ngươi canh chừng ở ngoài cho ta. Lần này, Luân Nhiên ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là anh kiệt thực thụ, và ai mới là thiếu các chủ thật sự của Luân Hồi Các”.
Dứt lời, hắn ta đã lách mình rồi xông vào trong sấm sét, biến mất.
Lúc này, mặt biển dậy sóng, bóng dáng của Luân Nhiên đã hoá thành một chấm đen cực nhỏ trên biển, như thể chỉ là cát bụi không biết lượng sức mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683454/chuong-1369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.