Sau khi từ bên ngoài đi vào trong núi, Mục Vỹ không gặp trực tiếp Hỏa Lân mà đi tới đỉnh núi nơi mình từng ở.
Nơi này có Lâm di, có Ngưu Oa, có Phần lão, có ký ức những ngày đầu hắn đặt chân đến tiểu thế giới Ngũ Hành!
Tiếng két vang lên, cổng tiểu viện trên đỉnh núi được mở, một bóng dáng đi vào trong.
"Sao hôm nay về sớm thế Ngưu Oa, mấy ngày qua con tu luyện vất vả rồi, vào ăn cơm đi con!"
Vẫn là giọng nói thân quen ấy, vẫn là bóng lưng bận bịu ấy. Mục Vỹ nhìn Lâm di, lòng đầy rung động.
Võ giả tìm cách nâng cao thực lực của mình suốt cả cuộc đời.
Nhưng vì sao họ phải như vậy cả đời?
Vì khi về đến nhà, chỉ cần nhìn thấy người luôn ở bên mình vui vẻ nở nụ cười trên môi là mãn nguyện lắm rồi.
Chỉ cần thế là đủ!
Để sống sót, để bảo vệ người mình thương yêu, kiếp này hắn cũng luôn cố gắng theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Tuy nhiên, thực lực càng cao, những đối thủ mà hắn phải đương đầu cũng càng mạnh.
Đây chính là động lực giúp hắn không ngừng phấn đấu để trở nên mạnh hơn.
Cho đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681487/chuong-1295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.