“Thạch Trạch Thiên, ông thử nói một câu nữa xem?”, Bạt Thiên lão tổ hừ nói.
“Ta nói thì sao nào?”
Thiên Thạch lão nhân hừ nói: “Ra tay cả với tiểu bối, ông đúng là cái hạng không ra gì!”
“Lão phu ra tay đấy thì sao, ông làm gì được ta nào?”
Bạt Thiên lão tổ lạnh mặt, sau đó không nhịn được nói: “Nếu ông không phục thì ra đây đấu với ta một trận. Mục Vỹ đó đã giết ba đệ tử thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ ta, song ta chỉ giết một mình hắn, một đổi ba mạng, hắn chẳng hời quá à!”
“Mất mạng rồi thì còn hời hiếc gì nữa?”
Hoả Vô Mệnh hừ nói: “Mục Vỹ là đệ tử của Hoả Hành Sơn ta, đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ ông kém hơn người ta nên mới chết, giờ Bạt Thiên lão tổ ông ra tay là ý gì?”
“Ta cứ làm thế đấy, ông định làm gì?”
Chuyện đến nước này, Bạt Thiên lão tổ như tuyên bố thẳng rằng mình sẽ giết Mục Vỹ, đố ai làm được gì ông ta nên không cần phân bua nữa.
“Lão già kia, hôm nay mà lão không giết được ta thì mai này ta sẽ bắt lão phải ngoan ngoãn cúi đầu tuân lệnh”.
Mục Vỹ không còn lăn lộn đau đớn nữa, mà nằm rạp xuống đất, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681467/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.