Nhưng tình hình đã ra thế này, Mục Vỹ nào còn tâm trạng quan tâm Quy Nhất nghĩ gì nữa.
Hắn mà tiếp tục nói hươu nói vượn với Quy Nhất thì không khéo nguồn gió của hắn sẽ mất dạng luôn ấy chứ.
Vật đến tay rồi mà còn để vuột mất thì Mục Vỹ thà tát mình một phát cho xong.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, nguồn gió va uỳnh vào bóng nước.
Rắc rắc.
Lúc này, một vết nứt bỗng nhiên hiện ra trên bóng nước.
Mục Vỹ khá ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, sau đó hắn vội vàng tiến lên vung kiếm chém vào nguồn gió.
Uy lực của một kiếm ấy không hề mạnh nhưng lúc này nguồn gió đang tập trung toàn bộ năng lượng vào màn chắn đằng trước nên không còn sức mạnh chống lại một kiếm ấy nữa.
Trước đó màn chắn đã yếu đi phần nào do chịu ảnh hưởng từ đòn tấn công của Mục Vỹ và Ngũ Hành Ngọc Minh, giờ mà không chạy đi là nó sẽ vĩnh viễn bị giam tại đây, không còn được thấy mặt trời nữa!
Nhưng nó phơi mình ra mà chẳng có tí phòng ngự nào nên nhát kiếm đơn giản của Mục Vỹ hoàn toàn có thể làm nó bị thương nặng.
Cuối cùng, nguồn gió cắn răng, quyết định rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681429/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.