Cùng lúc đó, Ngũ Hành Ngọc Minh đang đứng ở vị trí cao nhất kết ấn bằng hai tay. Ấn ký Ngũ Hành Thần Ấn rơi vào dưới chân và làm kẽ nứt mở rộng hơn.
Khung cảnh ấy làm dấy lên một suy nghĩ trong lòng Mục Vỹ.
Tuy giờ chạy ra giết thì không thực tế cho lắm nhưng dùng chút mánh khóe vẫn được.
Dùng Ngũ Hành Thần Ấn để cân bằng sức mạnh và khuếch đại phong ấn trên mặt đất à, ý tưởng này hay đấy!
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, mở rộng chín Nguyên Cầu.
Cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ chín Nguyên Cầu, hắn nhếch mép. Từ điểm xuất phát là Mục Vỹ, chín viên Nguyên Cầu như chín phát đạn bùng nổ dữ dội.
Những người kia đang tập trung cao độ chuẩn bị phá giải phong ấn ở phía trước nên không chú ý đến bên này.
Thế nên ai nấy đều vô cùng hốt hoảng khi thấy chín Nguyên Cầu tấn công từ xung quanh.
"Cái gì thế này!"
"Ai đấy!"
"Cẩn thận!"
Vài tiếng thét vang lên, tất cả mọi người đều bất ngờ.
Chắc chắn có kẻ đang đánh lén!
Bành bành bành...
Nhưng giây lát sau, chín tiếng nổ lại vang lên khiến mặt đất chấn động dữ dội, tiếng nổ đùng đoàng làm người ta đau hết cả tai.
Dấu ấn mà bọn họ dành nhiều công sức để tạo ra đã bị nổ tung.
Tốc độ khuếch trương của kẽ nứt bắt đầu chậm lại.
Chút bóng dáng của đại điện Phong Linh cũng vì thế mà mất hút.
"Chết tiệt!"
Ngũ Hành Ngọc Minh trầm giọng chửi thề.
"Kẻ nào!"
Sau một tiếng soạt, một bóng người nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681416/chuong-1224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.