"Chết tiệt!"
Khung cảnh này nói cho Thạch Hiên Vũ biết rằng mình sắp dữ nhiều lành ít rồi.
Hơn mười đệ tử hạt nhân đi theo hắn ta cũng sắp sửa bị giết.
"Các sư đệ, hôm nay Thạch Hiên Vũ ta xin lỗi mọi người!"
Thạch Hiên Vũ khẽ quát một tiếng rồi chuẩn bị xông pha ra trận.
"Chậc chậc... Náo nhiệt quá, náo nhiệt quá, không biết ta có bỏ lỡ chuyện gì không đây!"
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng cười mỉa mai thình lình vang lên.
Nhìn thấy bóng dáng ấy, Hỏa Vũ Phượng lập tức ú ớ, ngặt nỗi không biết cô ấy đang nói cái gì.
"Mục Vỹ!"
Người vừa đột ngột xuất hiện làm Ngũ Hành Hóa Vũ nhíu mày, một lúc sau gã bỗng nhiên cười.
"Hỏa sư muội đang lẩm bẩm cái gì thế, chẳng nghe được câu nào!", Mục Vỹ vừa chắp hai tay sau lưng vừa đi tới.
Hỏa Vũ Phượng thấy dáng vẻ bông đùa của hắn, chỉ muốn mắng hắn té tát.
Tên ngốc nghếch này, bộ không thấy tình hình hiện tại như nào hay sao? Sao còn lại gần nữa, đúng là chán sống mà.
Thấy Mục Vỹ đi tới, ý cười trong mắt Ngũ Hành Hóa Vũ rõ hơn bao giờ hết.
Tên này quả là không biết sống chết!
"Mục Vỹ, ngươi nổi tiếng đến mức mới nghe tên thôi đã như sấm bên tai. Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!", Ngũ Hành Hóa Vũ nhìn Mục Vỹ, cười bỡn cợt: "Trong một năm gần đây, đâu đâu trong tiểu thế giới Ngũ Hành đều bàn tán về việc ở Hỏa Hành Sơn xuất hiện một thiên tài xuất sắc nghe nói đã từ cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681406/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.