“Khoá!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng.
Chín con rồng lửa quanh người hắn lập tức gộp lại thành một con to trăm mét, dài nghìn mét với thế lửa lượn quanh.
Trước kia có thể nói Mục Vỹ chỉ thi triển võ kỹ nhờ vào việc khống chế thiên hoả theo bản năng.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ đã tu hành Bát Hoang Hoả Long Ngâm rồi.
Nếu ví thiên hoả như một con kiệt mã thì Bát Hoang Hoả Long Ngâm chính là người cầm cương, điều khiến con chiến mã ấy mạnh mẽ hơn.
Sau tiếng hô của Mục Vỹ, các con rồng lửa quanh người Thanh Chu Ngọc lập tức chạy tán loạn như gặp ma. Trong lúc đang lao về phía Mục Vỹ, Thanh Chu Ngọc chợt thấy đám rồng lửa quanh người mình đã mất hết ý chí, trông hệt như mấy quả bóng xì hơi.
“Chết tiệt! Sao lại thế này?”
Thấy vậy, Thanh Chu Ngọc đờ ra.
“Rất đơn giản thôi!”
“Gì cơ?”
“Vì ngươi quá yếu!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, chín con rồng lửa lại tách nhau ra rồi quấn quanh người Thanh Chu Ngọc.
Không hề có tiếng gào thét hay la lối như mọi người tưởng, Thanh Chu Ngọc bị quấn chặt lấy người rồi hoá thành tro bụi và biến mất.
Thấy thế, Hoả Trạch và Hoả Lâm đều nghệt mặt ra.
Thanh Chu Ngọc chết rồi sao? Với họ mà nói thì Thanh Chu Ngọc là một thiên tài đẳng cấp.
Thậm chí còn lợi hại hơn cả các trưởng lão hạt nhân trong Hoả Hành Sơn bọn họ.
Nhưng bây giờ, gã đã bị xử lý bằng một đòn Bát Hoang Hoả Long Ngâm.
Giải quyết đối thủ bằng một chiêu, Mục Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681403/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.