Lần xuất hiện tiếp theo, Mục Vỹ đã có một miếng Phong Kính trong tay.
“Ngươi là ai?”
Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, mấy người đang tranh chấp đó chợt sững người rồi hỏi.
“Miếng Phong Kính này là của ta!”
Mục Vỹ không phân bua gì mà rời đi ngay.
Bấy giờ, một người trong đám đông mới hoảng hốt hô lên: “Phong Kính của ta!”
Đương nhiên Mục Vỹ chẳng thèm quan tâm tới họ.
Bây giờ, hắn đã lấy được Phong Kính rồi thì phải chuồn ngay thôi.
Mục Vỹ chỉ cướp bảo vật thôi, chứ không thích giết chóc.
Sau khi lĩnh ngộ thêm ý cảnh thuộc tính phong ở mảnh Phong Kính này, Mục Vỹ lập tức cảm thấy vô vùng hài lòng.
Lĩnh ngộ với gió ở xung quanh đã tăng lên thêm rồi.
Nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được chút ít ý cảnh này thật sự kém xa ý cảnh thuộc tính phong mà hắn lĩnh ngộ.
“Không đủ rồi, phải đi kiếm tiếp mới được”.
Mục Vỹ chán nản thở dài, sau đó tiếp tục đi tìm mục tiêu.
“Quy Nhất, Tru Tiên Đồ có biết bao bảo vật, chắc cũng có Phong Kính chứ?”, Mục Vỹ vừa đi vừa giao lưu với Quy Nhất.
“Không có đâu, nhưng bảo vật có thể hỗ trợ ngươi lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong lợi hại hơn Phong Kính thì có!”, Quy Nhất mỉm cười rồi đầy gian trá đáp.
“Bảo vật gì thế?”
Mục Vỹ ngẩn người rồi cười hỏi.
“Ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh!”, Quy Nhất cười rồi nói tiếp: “Đến từ một vị cường giả sở hữu ý cảnh thuộc tính phong hoàn chỉnh của thời viễn cổ”.
“Thôi đi!”
Nhưng nghe thấy vậy, Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681401/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.