“Các vị cứ bình tĩnh, biết đâu kết quả lại không tệ như chúng ta nghĩ thì sao!”
Kim Thông thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ nói.
“Lần này, Ngũ Hành Thiên Phủ đã hạ thấp tiêu chuẩn nên đệ tử tham gia cuộc thi của họ đã gấp đôi trước kia, gần một nghìn người lận, lẽ nào các vị không thấy lạ sao?”
Hoả Lân chợt lên tiếng: “Trước kia, đệ tử dự thi của Ngũ Hành Thiên Phủ có nhiều đến mấy thì cũng chỉ bằng hai phần ba tổng số đệ tử của năm thế lực lớn chúng ta thôi, nhưng năm nay thì tăng chóng mặt”.
Tăng chóng mặt!
Nghe thấy vậy, các tông chủ có mặt ở đây đều ngẩn người.
“Các vị đừng tự hù doạ mình nữa, cứ chờ xem sao đã!”
Thuỷ Vân Yên nói: “Biết đâu chuyện lại không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ thì sao, hơn nữa lần này, đám người liều mạng của thành Ma Quỷ cũng tham gia đấy”.
Nghe vậy, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.
Cuộc thi lần này không biết sẽ diễn ra trong bao lâu, có lẽ họ sẽ phải chờ ở đây một thời gian rồi.
Cùng lúc đó, võ giả của năm thế lực lớn, Ngũ Hành Thiên Phủ và thành Ma Quỷ đã tiến vào nơi gọi là đại lục Phong Vẫn bằng thông đạo.
Mục Vỹ vừa chạm chân xuống đất đã cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ.
Thậm chí hắn còn cảm thấy lực hút ở đây cũng nhẹ hơn ở tiểu thế giới Ngũ Hành.
Như vậy xem ra Ngũ Hành Thiên Phủ có năng lực mở đại lục ở ngoài thế giới, chắc hẳn đây không phải một thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681396/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.