Mục Vỹ!
Trông thấy bóng dáng đó đi tới, Tần Đồng không nhịn được mà run lên.
Cuối cùng thì tên này cũng chịu xuất hiện rồi sao? “Xem ra thời gian ta vắng mặt, ngươi sống khổ sở quá nhỉ!”, Mục Vỹ nhìn Tần Đồng rồi cười hỏi.
Còn Trần Kiệt Ngọc thì đang sững sờ.
Mục Vỹ!
Không ngờ hắn thật sự dám đến.
Nhưng lúc này, mọi người cũng bắt đầu nhao lên khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
Mục Vỹ đến rồi, đến thật rồi.
“Huynh đến thật rồi!”, không biết tại sao, nhưng sau khi thấy Mục Vỹ, Tần Đồng chỉ thấy trái tim treo lơ lửng của mình đã dần hạ xuống.
Một tháng qua, gã ta sắp bị Trần Kiệt Ngọc hành cho phát điên lên rồi.
May mà bây giờ, Mục Vỹ đã trở về.
“Sao lại nhìn ta như thế?”
Mục Vỹ sờ mũi rồi cười lớn nói: “Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi kẻ nào dám bắt nạt ngươi, ta sẽ xử lý hết”.
Xử lý hết!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trần Kiệt Ngọc biến sắc mặt.
Gã vẫn nhớ giây phút bị Mục Vỹ cắt phăng của quý, vì không còn bộ phận đó nữa nên bây giờ Hoả Mị Nhi ngày một lạnh nhạt với gã.
Nếu bây giờ, Mục Vỹ đánh cho Hoả Thông Thiên đại bại, khỏi cần nghĩ gã cũng biết mình sẽ thảm thế nào.
May sao bây giờ, Hoả Thông Thiên đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, thêm linh hoả và bí tịch Bát Hoang Hoả Long Ngâm nữa, chắc chắn Mục Vỹ không phải đối thủ của y.
Chỉ cần Mục Vỹ chết thì Tần Đồng sẽ chẳng là cái thá gì với gã cả.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679602/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.