“Không không!”
Nhưng khi nhìn thấy cả đống Linh Tinh thượng phẩm chất dưới đất, Mục Vỹ lại lắc đầu nói: “Khư Độc Đan này là thánh đan tuyệt phẩm, nên giá là năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm, chứ không phải thượng phẩm”.
“Ngươi chán sống rồi hả!”
Thuỷ Vân Yên bùng lửa giận.
Bà ta lập tức vung tay về phía Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
“Thuỷ chưởng môn, bà quá đáng rồi đấy”.
Đúng lúc này, Hoả Lân chợt nhảy ra rồi quát lớn, đồng thời cản chưởng đó lại.
“Ta quá đáng?”
Thuỷ Vân Yên tức tối nói: “Tên này lòng dạ hiểm ác, đã dùng thiên hoả tấn công đệ tử hạt nhân của Thiên Thuỷ Phái ta, sau đó còn đòi bán đan dược với giá cao! Hoả Lân, thế mà ông lại bảo ta quá đáng ư?”
“Lòng dạ hiểm ác?”
Hoả Lân hừ nói: “Tỉ thí là do Thuỷ Thiên Hành khởi xướng, đệ tử Hoả Hành Sơn ta vốn tu hành công pháp thuộc tính Hoả. Mục Vỹ có thiên hoả trong người thì đó là thực lực của cậu ấy, còn Khư Độc Đan vốn là thánh đan tuyệt phẩm, nếu bà chê đắt thì đừng mua, chúng ta không ép đâu”.
Câu nói này của Hoả Lân khiến Mục Vỹ mát lòng mát dạ.
Đúng là sơn chủ của Hoả Hành Sơn có khác, khí khái quá! “Được được!”
Thuỷ Vân Yên đồng ý rồi lấy năm trăm nghìn Linh Tinh cực phẩm ra ngay, sau đó vội vàng hô lên: “Tiểu tử kia, đưa Khư Độc Đan đây cho ta”.
“Đa tạ tiền bối đã mua đan dược với giá cao”.
Mục Vỹ chắp tay rồi nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679588/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.