"Vậy thì ông phải giết được ta đã!"
Mục Vỹ nở nụ cười lạnh như băng.
"Đồ ngu, ta đang là cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, không mạnh hơn ngươi thì mạnh hơn ai? Ta còn có thể khống chế sức mạnh không gian nữa này!"
Lâm Chính Anh chế giễu: "Để xem ngươi tấn công kiểu gì khi bị ta giam cầm!"
Nghe thấy câu này, Mục Vỹ tỏ ra đầy e dè nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Giam cầm? Phải xem ông có giam cầm được ta không đã!
Ngay lập tức, Lâm Chính Anh bỏ qua Tiêu Doãn Nhi và xông về phía Mục Vỹ.
Ông ta biết rõ Tiêu Doãn Nhi chẳng đáng là gì so với Mục Vỹ.
Có thể cô ấy là người được chọn làm thánh nữ thánh địa Huyền Nguyệt, nhưng trong lòng Lâm Chính Anh, Mục Vỹ lại như một con rắn độc, một con chim ưng lăm le con mồi của mình thời thời khắc khắc. Loại người này thật sự làm người ta quá ám ảnh.
Sự ám ảnh đó được tạo ra bởi tính cách kiêu ngạo khó thuần của hắn chứ không phải vì thực lực hắn mạnh hay yếu.
"Ngươi chạy không thoát!"
Lâm Chính Anh vung tay lên, mau chóng kiểm soát không gian quanh thân Mục Vỹ.
Mặc dù chỉ có năm mét vuông nhưng đã đủ để bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.
Phút chốc, Mục Vỹ cảm thấy có một sự trói buộc vô hình áp đặt lên người mình. Sự trói buộc ấy không thể nhìn thấy hay sờ được, nhưng lại thật sự tồn tại.
Pháp tắc không gian!
Đây chính là sự hùng mạnh của võ gải cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám.
Với khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679465/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.