Chương 1018: Tàn hồn của thần long
Một cơn đau đầu truyền tới.
Mục Vỹ dần tỉnh lại.
Chuyện gì vậy? Hắn lắc đầu rồi nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.
Nơi này với chỗ hắn đứng ban này hình như y hệt nhau, đều là một bãi cỏ rộng mênh mông.
Nhưng bãi cỏ này không khô héo, mà có bảy sắc màu!
Bãi cỏ bảy sắc?
Lần đầu tiên, Mục Vỹ thấy cảnh này!
“Chắc Doãn Nhi chưa vào đây đâu nhỉ!”
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi nhìn quanh.
“Rõ ràng ta đã rất lễ độ rồi mà vẫn bị kéo vào đây vậy, haizz…”
“Rất lễ độ?”
Quy Nhất cười phá lên nói: “Ngươi cũng lễ độ quá, chưa đào mộ người ta lên, mới chỉ lật bia mộ thôi!”
“Sao ngươi lắm lời thế hả!”
“Ngươi…”
“Im đi!”
Hai người đang châm chọc lẫn nhau thì Mục Vỹ chợt bắt Quy Nhất im lặng.
“Ông đây nói thì chỉ có mỗi ngươi nghe thấy, sợ quái gì chứ!”
Quy Nhất ngẩn ra khi bị Mục Vỹ quát, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại rồi gào lên.
Lúc này, Mục Vỹ chẳng buồn để tâm đến y nữa, hắn bước lên trước quan sát bãi cỏ bất tận đến mức thất thần!
Gào…
Song đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm inh tai vang lên, ngay sau đó đã có một cái bóng lao tới nhanh như điện.
Đó là… một con rồng!
Một con rồng thật sự!
Thấy con rồng đó bay tới rồi bất thình lình xuất hiện trước mặt mình, Mục Vỹ đơ ra tại chỗ.
Hắn có thể làm gì khi đối mặt với một con thần long đây?
Chạy?
Không thể!
Tấn công?
Càng không có khả năng hơn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679458/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.