Chương 1011: Nơi hoang vắng
Lúc này, Mục Vỹ đang trốn ở một chỗ, sau khi nghe thấy vậy thì mới rời đi.
Hắn vốn định giết người diệt khẩu, nhưng hắn không biết gì về hang rồng cả.
Tuy nhiên, qua cuộc đối thoại của Tống Kiếm và Lục Tuyết thì hình như người của Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt ở khá gần đây thì phải.
Song, Mục Vỹ không biết gì về nơi này nên thật lòng chẳng rõ phải tìm kiếm ra sao, thế nên hắn mới để họ mật báo tin tức.
Sau khi đệ tử của Cửu Hàn Thiên Cung rời đi, Mục Vỹ cũng lặng lẽ biến mất.
Nhưng ngay sau đó đã có các tiếng xé gió liên tiếp vang lên.
Mười mấy người bất ngờ xuất hiện.
Người đi đầu chính là Lâm Chính Anh!
“Ta hỏi các người có ai thấy một người thanh niên mặc hắc sam, buộc tóc cao và để tóc mái không?”
Dứt lời, Lâm Chính Anh lạnh lùng nhìn mấy người đó.
Buộc tóc cao? Lại còn để mái? Tống Kiếm ngẩn ra, đấy chẳng là Mục Vỹ còn gì?
“Có, nhưng nếu ta nói cho ông thì được lợi lộc gì?”, Tống Kiếm vừa bị Mục Vỹ làm cho bực bội, đây chính là cơ hội tốt để gã phát tiết.
“Lợi lộc?”
Lâm Chính Anh loé lên tia sát ý rồi tung ngay một chưởng tới.
Phựt, đầu Tống Kiếm đã lìa khỏi cổ.
“Ai trong các người biết không?”
Lâm Chính Anh phớt lờ thi thể của Tống Kiếm, lập tức nhìn sang những người khác.
Ông ta đang sẵn cơn giận mà Tống Kiếm tự dẫn xác tới, hơn nữa còn vòi vĩnh với ông ta?
Lâm Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679451/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.