“Các ngươi có thể sống sót thoát khỏi điện Khổ Thiên đã là kỳ tích rồi, nhưng muốn đối đầu với núi Huyền Không thì ta khuyên nên từ bỏ ý định ấy đi!”, Bạch Vô Song nhìn Nhậm Cương Cương rồi hầm hừ nói.
Giữa hai người họ không hề giương cung bạt kiếm, nhưng rõ ràng lại có mùi thuốc súng nồng đậm.
Mục Vỹ im lặng đứng sau lưng Nhậm Cương Cương, lặng lẽ khôi phục chân nguyên đã tiêu hao.
Cùng lúc đó, hắn cũng âm thầm để ý tới người đang đứng ở một phía khác.
Người đó mặc áo bào đen, vóc dáng hơi gầy, nhưng lại di chuyển tự do giữa mười trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, mà không ai dám ho he gì.
Thực lực của người này phải sánh ngang với cường giả có cấp bậc cao nhất trong các môn phái.
“Cực Vũ Thắng, xuống đây đi!”
Bạch Vô Song nhìn lên trên cao rồi nói.
“Bạch Vô Song, ông đang làm gì vậy?”
Vù, một bóng người đã xuất hiện.
Trong lúc đó, Diệp Thu cũng đáp xuống cạnh Mục Vỹ.
“Sư phụ, người không sao chứ?”
“Ừ!”
Thấy Diệp Thu hít thở nặng nề, mặt còn hơi tái nên Mục Vỹ quan tâm hỏi: “Con thì sao?”
“Con ổn ạ, ông ta chưa đủ trình làm con bị thương đâu!”
Diệp Thu đầy sát ý nhìn Cực Vũ Thắng.
Đương nhiên y biết với một cường giả ở cảnh giới cao như Cực Vũ Thắng thì không phải y muốn giết là có thể giết được.
Hơn nữa, với tình trạng hiện giờ thì y khó mà giết Cực Vũ Thắng được.
“Diệp Thu, ngươi mạnh hơn trước nhiều đấy, nếu hai vị sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679410/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.