Chương 896: Trùng phùng
“Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã mặc một bộ bào phục trận đạo rộng rãi, mái tóc dài như thác buộc gọn phía sau.
Bộ y phục thoải mái cũng không thể che được vóc dáng của cô ấy.
So với Tần Mộng Dao thì Vương Tâm Nhã đáng yêu và ngây thơ hơn, đây cũng là điểm khiến Mục Vỹ động lòng với cô ấy.
Mấy năm mới gặp lại, Mục Vỹ mỉm cười rồi giơ tay lên vuốt tóc Vương Tâm Nhã, nói: “Tâm Nhi nhà ta cũng lợi hại lên nhiều, thành một thầy linh trận lợi hại rồi!”
“Huynh lại trêu muội đi!”
Vương Tâm Nhã cúi đầu cười rồi ngại ngùng đáp.
“Ta nào dám trêu muội, không chắc sẽ bị các trưởng lão của Vạn Trận Tông đánh nhừ tử mất, thế thì ta không chịu được đâu!”, Mục Vỹ cười lớn nói.
“Tâm Dao tỷ, tỷ xem huynh ấy kìa…”
“Ta chịu thôi, lát gặp một người, để ta xem huynh ấy còn cười được nữa không”.
“Đúng đấy!”
Hai cô gái nhìn Mục Vỹ một cách khó hiểu, điều này khiến Mục Vỹ cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Người nào nhỉ? Không phải cô ấy đấy chứ? “Ha ha, chào Mục Vỹ, ta là Trần Uyên, là đại sư huynh của Vạn Trận Tông!”
Lúc này, Trần Uyên mới bước ta nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Lần trước, chúng ta chưa nói chuyện được mấy ở núi Thiên Tuyển và di chỉ Cổ Long, nên lần này coi như làm quen chính thức nhé!”
“Chào!”
Trần Uyên là một người thận trọng và bình tĩnh, không phô trương cũng không làm bộ làm tịch, vì thế Mục Vỹ rất tán thưởng gã.
Song dù thế, Mục Vỹ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679336/chuong-895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.