Quả nhiên thế giới của phụ nữ không thể hiểu bằng một cách thông thường được! “Ta là đồ vô dụng đấy, ngươi làm được gì ta nào?”
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi cầm lấy bộ nhuyễn giáp, cười nói: “Kẻ ăn hại cũng có tôn nghiêm, nếu ta đã là một tên vô dụng, vậy ngươi có dám đánh ta không?”
“Chán sống rồi à!”
Chu Đào thấy rõ ràng Mục Vỹ đang khiêu chiến sự uy nghiêm của nhà họ Chu gã.
Thế thì sao gã có thể nhịn được đây!
Có tiếng gió vang lên, Chu Đào lập tức tung một chưởng về phía Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ lại đứng im một chỗ nghênh đón đòn tấn công của gã.
“Chu Đào!”
Đúng lúc này, có một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong đám đệ tử của nhà họ Chu.
Một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, gương mặt mộc hơi nhợt nhạt, để lộ ra vẻ tiều tuỵ do bệnh tật, khiến người khác phải thương xót.
Vóc dáng dong dỏng, đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt mỹ miều, miễn cưỡng có thể coi là mỹ nhân!
“Vũ Tinh, tên này…”
“Ta bảo ngươi dừng tay!”
Chu Vũ Tinh bước ra, đi tới cạnh Chu Đào, sau đó vô cảm nhìn Mục Vỹ, giọng nói của cô ta có vẻ cực kỳ xa cách.
“Chu Vũ Tinh? Muội muội của Chu Á Huy?”
Mục Vỹ hơi ngẩn ra khi nhìn thấy cô gái này.
Hay, chuẩn bị có trò hay rồi đây!
“Mục Vỹ? Đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, hộ vệ thân cận của thiếu các chủ Bảo Linh Nhi của Thiên Bảo Các, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679264/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.