“Ta đã lĩnh ngộ kiếm tâm, thân pháp võ giả đều là tinh tuý của đại thế giới Vạn Thiên, vậy mà lại không chạy thoát nổi lũ súc sinh này!”
Mục Vỹ đang định ngoái lại chửi bới mấy câu thì phát hiện không còn cơ hội nữa rồi!
“Nhanh lên, qua ngọn núi kia, chạy theo ta!”
Thấy Mục Vỹ ngày càng giảm tốc độ, Chu Á Huy không nhịn được giơ cái tay đầy lông lá ra chộp lấy hắn rồi chạy thật nhanh về phía đỉnh núi phía trước.
Nhưng đằng trước rõ ràng là tuyệt địa, thứ đang cản bước họ là một bức tường đá màu xám, đây là chân núi nên họ không thấy chạy đi đâu được.
“Mẹ kiếp, ngươi định lao đầu vào núi tự sát à?”
Thấy Chu Á Huy kéo mình chạy thẳng đến ngọn núi đó, Mục Vỹ nghẹn họng.
Nhưng Chu Á Huy nào để tâm, cứ thế kéo hắn lao thẳng.
Vù, mọi thứ xung quanh người họ đã hoá thành ảo ảnh, Mục Vỹ không còn thấy bất kỳ trở ngại nào, lập tức chạy vào trong núi ngay.
Vào rồi ư? Cứ thế xông vào thôi sao?
Sau khi định thần lại và nhìn ra ngoài, Mục Vỹ thấy làn sóng màu đỏ đó đã cuộn dâng tới. Nhưng dù làm thế nào thì chúng cũng không thể phá vỡ được ngọn núi, chúng chỉ có thể không ngừng đập phá như một đàn kiến hòng vào được bên trong.
“Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một ngọn núi bình thường, nhưng thật ra không gian bên trong là hư cấu. Ta đã bắt tay với các trưởng lão của núi Huyền Không thiết lập trận pháp ở đây thì mới che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679257/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.