“Hừ, Mục Vỹ, đây không phải là nơi để ngươi càn quấy, Tần phó các chủ đã tới thì ngươi cứ chờ chết đi!”, Ảnh Triển nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh.
Nếu hôm nay Tần Nghịch Tài không đến thì ông ta thật sự không biết phải làm sao.
Mục Vỹ quá mạnh, bọn họ không thể làm gì được.
“Lãm tiểu thư, tên này có tâm địa xấu xa nên chúng ta phải tiêu diệt để loại bỏ hiểm hoạ, mong Lãm tiểu thư ra tay!”
Kim Bất Dịch cúi đầu xuống rồi cung kính nói.
Thấy chỗ dựa của mình đã tới, hai người họ tự tin lên hẳn.
Họ không thể đánh lại Mục Vỹ, nhưng dù hắn có mạnh đến mấy thì cũng không phải đối thủ của hai nhân vật lớn này được.
“Chờ chết ư?”
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ của hai người đó rồi cười lớn nói: “Kim Bất Dịch, Ảnh Triển, dù hôm nay lâu chủ và các chủ của hai ông có tới thì ta cũng giết được hết!”
“Khốn kiếp!”
“Hỗn láo!”
Nghe thấy vậy, hai người Kim Bất Dịch lùi lại rồi nhìn Mục Vỹ với ánh mắt sợ sệt.
Nhưng khi nhớ ra có hai nhân vật lớn đứng phía sau, hai người họ lập tức xốc lại tinh thần và không còn sợ hãi khi nhìn Mục Vỹ nữa.
“Ngươi giỏi lắm, dám đòi giết người trước mặt chúng ta, để ta xem ngươi có tư cách gì!”
“Lâu lắm rồi ta chưa gặp ai thú vị như tiểu tử này!”
Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt mỉm cười nhìn Mục Vỹ, nhưng trong nụ cười đó ẩn chưa sát ý cực mạnh.
Xoạt, giọt máu trên kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ đã nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679235/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.