"Hắn chưa chết đâu, chỉ là biến mất mười nghìn năm thôi!", Mục Vỹ thở một hơi rồi nói: "Tứ đại hộ pháp năm xưa là chiến hữu vào sinh ra tử với hắn, đương nhiên họ không tin, cũng không muốn tin hắn đã chết!"
"Không ngờ ngươi biết cả tứ đại hộ pháp, ghê đấy!"
"Ta cũng không nghĩ cô biết Vỹ Minh, như nhau thôi!"
Bảo Linh Nhi cười nói: "Xưa giờ Thiên Bảo Các ta rất nhạy thông tin mà. Một trong tứ đại hộ pháp của Vỹ Minh là Chu Tước đã từng đến tiểu thế giới Tam Thiên tìm kiếm Mục Vỹ một cách điên cuồng. Sau này thì có một nam tử tên Tạ Thanh cũng hỏi thăm khắp nơi, mười nghìn năm qua không biết đến đây mấy lần!"
"Buồn cười nhất là cái tên Mục Vỹ hễ xuất hiện là dấy lên một trận sóng gió trong tiểu thế giới Tam Thiên, mười nghìn năm qua đều như thế. Thiên tài lạ mặt nào xuất hiện là bị bí mật bắt đi xác thực ngay".
"Vậy cô có biết hiện giờ Vỹ Minh thế nào rồi không?"
Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cười duyên dáng: "Ngươi ngốc à? Chỉ khi bước vào Tiên Cảnh mới có thể đặt chân lên đại thế giới Vạn Thiên, ngoài ra không còn cách nào đâu. Mười nghìn năm qua chỉ có người của Vỹ Minh tới đó, ai dám hỏi họ đại thế giới Vạn Thiên thế nào?"
Mục Vỹ cười lúng túng, thấy mình đường đột quá rồi.
"Mà thôi, ngươi cũng đừng khoác lác mình là Mục Vỹ hoài nữa. Người của núi Huyền Không mà nghe được là có khi giết ngươi tại chỗ luôn đấy!"
"Tại sao?"
"Nhìn ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679206/chuong-765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.