“Chuyện này…”
Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi cau mày.
Mục Vỹ đúng là một nhân tài, Luân Vô Thường là thiếu đảo chủ của đảo Thiên Luân nên đương nhiên sẽ nghĩ cho đảo của mình. Nhưng nơi đầu tiên mà Bảo Linh Nhi muốn thu phục trong chuyến đi đến bảy mươi hai hải đảo ở vùng biển Nam Vực này là đảo Thiên Luân. Nếu cô ấy đắc tội với hắn ta thì kiểu gì chuyến đi này cũng có chút ảnh hưởng.
“Không phải là không được, nhưng không biết hắn có đồng ý hay không thôi!”
“Chuyện này đơn giản mà!”
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ rồi tiến tới nói: “Mục Vỹ huynh đệ, ta là thiếu đảo chủ Luân Vô Thường của đảo Thiên Luân, không biết Mục huynh đệ có đồng ý đến đảo của ta không? Ngươi yên tâm, đãi ngộ của chúng ta chắc chắn không thua kém gì Bảo tiểu thư đâu!”
Mục Vỹ ngẩn ra nhìn Bảo Linh Nhi rồi lại liếc sang Luân Vô Thường.
Song, hình như hắn đã hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.
“Xin lỗi, Luân thiếu đảo chủ, ta vừa nhận lời Bảo tiểu thư rồi. Hơn nữa, Bảo tiểu thư đã cứu mạng ta, ơn này không thể dùng thù lao để bù đắp được!”
“Ồ!”
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ với vẻ hài hước.
Hắn ta là thiếu đảo chủ của đảo Thiên Luân - đảo đứng đầu của bảy mươi hai hải đảo, từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng, muốn gì được nấy, chưa có ai dám từ chối hắn ta cả.
Mà Mục Vỹ lại dám làm như vậy.
“Ngươi chắc chưa?”
Luân Vô Thường nhìn Mục Vỹ rồi nói với giọng khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679198/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.