“Thụ Tâm không nên thuộc về ngươi!”
“Cả Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch đều là của ta hết!”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc, một luồng khí tức nguy hiểm trí mạng bủa vây Thạch Phi Du.
Hai tiếng động vang lên, lưng và ngực của Thạch Phi Du đều chảy máu.
Hai chưởng ấn này xuyên thủng ngực gã từ hai phía, sau đó va vào nhau vang lên tiếng răng rắc.
Nhưng người ở trước mặt gã đã bị người ở phía sau đánh lui và bay ra xa.
Sau đó, người bị đánh bay ra xa đó đã nhanh chóng dùng một tay khác nhặt Bổ Thiên Thạch và Thụ Tâm rồi bỏ vào trong túi.
“Bỏ hai thứ đó lại!”
Thấy người đó định tháo chạy, người kia tức tối quát.
Người kia thu tay lại, Thạch Phi Du bây giờ đã chết, thậm chí gã còn chưa cầm Thụ Tâm được ấm tay.
Người nhặt được Thụ Tâm và Bổ Thiên Thạch định bụng bỏ chạy, nhưng những người ở phía sau đã bao vây kín lối.
Tinh Bắc, Phần Phiêu Tuyết, Tước Thải Y và Lâm Hối Anh cũng đang tấn công từ phía sau tới.
Trong lúc cấp bách, người đó phải dừng bước.
“Vỹ Mộc!”
“Vỹ Mộc!”
Nhưng khi nhìn thấy người đó, cả đám đều phải há hốc miệng.
Bọn họ hoàn toàn bất ngờ khi thấy đó là Vỹ Mộc.
Một tên nhận thua suốt cả cuộc thi mà bây giờ lại dám làm chuyện mạo hiểm này, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
“Ta bảo ngươi để đồ xuống, ngươi bị điếc à?”
Nhưng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679182/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.