Đột nhiên có một ngón tay thò lên từ đống đất cát mù mịt ở chỗ đá đổ nát.
Ngay sau đó, cát bụi rung lên, một bóng người chợt xuất hiện.
"Khụ khụ ... "
Toàn thân Mục Vỹ dính đầy bụi bẩn, máu tươi lẫn với bụi khiến hắn trông như một người làm bằng bùn đất.
"Mẹ kiếp!"
Mục Vỹ thầm chửi thề một câu rồi gắng gượng đứng dậy, hừ nói: "May mà ông đây thông minh! Phệ Hồn Tâm Hoả, thôi thì ý thức của ngươi chết thay ta một lần đi. Ngươi yên tâm, ta dùng ba loại thiên hoả làm gốc, sẽ không bôi nhọ uy danh của ngươi đâu".
Trong vụ nổ ban nãy, nếu hắn không phản ứng nhanh để Phệ Hồn Tâm Hỏa chết thay mình thì chắc đã bị Hồn Tâm Châu làm nổ banh xác rồi.
Người khác hấp thu thiên hoả để dựa vào sự trấn áp từ thực lực mạnh mẽ của nó.
Nhưng nho có một ngày bản thân mình bị thương nặng thì thiên hoa sẽ có tác dụng ngược, nó sẽ cố gắng chiếm lấy thân thể và cắn nuốt ý thức của chủ sở hữu.
Vì thế, Mục Vỹ dứt khoát xoá luôn ý thức của thiên hoa, sau đó dùng bản thân của mình để thay thế, hợp nhất cả ba loại với nhau.
"Mẹ nó chứ!"
Mục Vỹ đứng dậy, nhìn bùn đat đầy người thì lập tức gọi Hắc Ngục Ngân Thuy ra rửa sạch sẽ, sau đó lại dùng thiên hoa để sấy khô y phục rồi mới tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Phệ Hồn Tâm Hoa, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ. Lần này mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3747300/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.